Biểu phí thẻ điện thoại

Dịch vụ bán thẻ điện thoại - thẻ game trực tuyến
Đơn giản mà không cầu kỳ


Thông tin chủ dịch vụ:
Họ Tên : Từ Huỳnh Thắng
Gmail: thanghuynhtu@gmail.com
Yahoo: tino_tino75@yahoo.com
Số điện thoại: 0946 529 115
(Khi xác nhận , gọi nói chuyện, không nhá máy hoặc nhắn tin.)
CMND: 024457380
Ngày sinh: 4/11/1991

VCB: 0071000674482 ( TU HUYNH THANG )
ĐAB: 0102087808 ( HUYNH THU THUY )
ACB: 136034389 ( TU HUYNH THANG )
VTB: 711A33523892 ( TU HUYNH THANG )
PM: U4830500( animax1991 )
WMZ: Z307100887891

Hỗ trợ trực tuyến
click here to chat
Biểu phí
snapshot_2013-10-18_022442 - Upanh.com
Viettel, Vinaphone, Mobi-fone, VietnamMobile, Beeline


Cách thức giao dịch

Đối với giao dịch trên 500.000VND.
  1. Bạn pm mình qua yahoo để mua thẻ.
  2. Mình sẽ comment trong topic của mình là "đang giao dịch với XYZ" với XYZ là tài khoản yahoo của bạn.
  3. Nếu Yahoo trong topic khớp với Yahoo bạn thì tiến hành giao dịch.






Lưu ý:
  1. Mình đăng ký forum bằng gmail nên có hack được yahoo ( Trường hợp xấu nhất ) thì cũng khó hack được tài khoản forum của mình. Vì vậy đối với giao dịch trên 100.000 VND ( kể cả làm trung gian ), nếu bạn không thực hiện theo những bước trên thì mình không chịu trách nhiệm.
  2. Mình chỉ hoạt động bán thẻ điện thoại trực tuyến, tuyệt đối không mượn tiền trên mạng.




Quy định
  1. Đối với giao dịch 500.000 vnd phải xác nhận qua topic để đảm bảo độ an toàn cho người bán và người mua.

Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2012

Chỉ vì tôi không đẹp trai, con nhà giàu?

Thật không ngờ tình cảm quen nhau gần năm nay không bằng người em vừa mới quen chỉ 1 tuần. Tất cả chỉ vì người ta đẹp trai, nhà giàu hơn tôi…
Tôi là thằng con trai mới lớn bình thường như bao teen boy khác. Nhà tôi không phải giàu có nhưng cũng đủ để cho tôi ăn xài, khuôn mặt tôi không được đẹp trai, chỉ là có nét dễ nhìn thôi.

Tôi quen biết em trong một dịp tình cờ. em là em gái của thằng bạn tôi. Tôi bị ấn tượng về em khi vừa gặp lần đầu tiên: dáng cao ráo, da trắng, mặt dễ nhìn. Với thời đại bây giờ, khi con người ta muốn làm quen với nhau thì có rất nhiều cách để họ liên lạc, tìm hiểu. Từ xin số điện thoại, nhắn tin sms, chat yahoo… Tôi với em cũng không là ngoại lệ. Tìm hiểu nhau sau một thời gian dài, tôi và em bắt đầu trở thành người yêu của nhau.

Yêu nhau như bao cặp tình nhân khác, có vui, buồn, giận hờn cãi vã… Nhưng thời gian đầu yêu em là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với tôi. Tôi bị lệ thuộc vào thời gian biểu mà tự mình đặt ra: Sáng ngủ dậy việc đầu tiên là nhắn tin sms cho em, trưa đi học vào lớp online yahoo bằng điện thoại chat với em, tối về nhà ngồi vào máy là pm với em liền. Hôm nào tôi thức trễ, sáng mở mắt ra đã thấy sms của em. Thực sự tôi cảm thấy ấm ấp vô cùng. Tôi cảm thấy yêu em và cũng cảm nhận được tình yêu của em dành cho mình.

Yêu như thế được một thời gian, chúng tôi hoàn toàn không đi chơi mà chỉ “yêu” qua chiếc điện thọai và máy vi tính, lý do là: “Em còn nhỏ, ba mẹ khó chưa cho quen người yêu”. Em bảo tôi đợi em 2 năm, khi em lớn rồi sẽ đi chơi như bao đôi trai gái khác, Tôi chấp nhận lý do của em vô điều kiện. Nhưng dường như không gặp mặt nhau đã trở thành 1 trở ngại lớn , rồi tình cảm bắt đầu mờ nhạt dần.

Một lần tôi và em giận nhau, tôi vào nick yahoo của em thì vô tình đọc được những dòng em chat với bạn, nội dung là em đã thích 1 người con trai khác cùng trường em. Lúc đó tôi như chết lặng, trời đất như quay cuồng trước mắt. Không thể tưởng tượng nổi, chỉ trong khoảng thời gian cãi nhau vài ngày mà em đã đến với người khác. Thêm vào cái lý do nhà em khó, vậy tại sao em lại quen một người khác sau lưng tôi?

Tôi gục ngã, đau khổ, tôi đề nghị chia tay. Em bắt đầu níu kéo, em khóc lóc xin lỗi, làm đủ mọi cách để tôi phải siêu lòng. Và tôi thật sự đã không thể cứng rắn trước em, tôi mở lòng mình đón nhận em một lần nữa. Thời gian sau đó em đối xử rất tốt, quan tâm tôi như lúc mới yêu, tôi nghĩ thầm trong lòng rằng tôi đã thay đổi được em.



Em ngang nhiên kể với tôi về bồ mới giàu có và đẹp trai hơn

Nhưng nào ngờ tôi đã tin em mù quáng, để rồi mùa hè này em lại làm tôi sụp đổ thêm lần nữa. Em đi học hè và lại quen với 1 thằng con trai cùng trường , em khoe với tất cả bạn bè em là mới quen được anh “đẹp trai, nhà giàu và đại gia” lắm. Em còn ngang nhiên kể với tôi rằng em và thằng đó ôm hôn nhau trong trường. Tại sao em có thể đối xử quá đáng với tôi như vậy? Tôi vì quá yêu mà bịt mắt lại xem như không hay biết gì, mặc cho em quen với người khác. Rồi đến lúc em quá đáng hơn nữa, em bảo tôi vào nick Yahoo của em xóa hết tất cả những gì từ trước giờ tôi với em đã chat, vì em đã đưa mật khẩu cho thằng đó. Em sợ nó vào sẽ đọc được và phát hiện em quen với tôi.

Tôi cũng chịu đựng, tôi làm theo lệnh em như 1 cỗ máy, chính tay mình ngồi xóa những gì chat với người yêu vì sợ bạn trai của người yêu đọc được. Thử hỏi xem trên đời có ai buồn cười như tôi không?? Thế rồi tôi cũng nhận ra mình đang mù quáng một cách ngu xuẩn. Tôi đề nghị chia tay, em im lặng, và đáp lại tôi bằng một tin nhắn: “Nếu anh tốt toàn diện thì em có cần quen người khác không? Em quen người khác cũng là tại anh đấy”…

Lỗi tại tôi sao? Lỗi tại tôi không “đẹp trai, con nhà giàu, đại gia” như thằng em mới quen? Tôi thật không ngờ tình cảm quen nhau gần 1 năm nay không bằng người em vừa mới quen chỉ được 1 tuần ? Uổng công từ đó tới giờ tôi luôn đặt hết tình cảm vào em. Thật quá đau lòng…

Giờ tôi biết trách ai đây? Trách ba mẹ vì sinh ra tôi không được đẹp trai hay trách gia đình tôi vì không giàu có, không cho tôi được cái mác đại gia? Mọi người hãy cho tôi biết tôi phải làm gì đây? Không có em, tôi thức trắng nhiều đêm trong khổ sở vật vã. Dù biết tính em như vậy nhưng tôi còn yêu em nhiều lắm. Tôi có nên níu kéo hay để em vui bên người mới? Mọi người hãy giúp tôi!

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

Đọc xong sẽ giúp bạn nhận ra nhiều.

Câu chuyện 1 :

Tình yêu ...

Cũng giống như đôi giày vậy!

Chiếc đẹp thì không đi vừa. Chiếc vừa thì không phải đẹp nhất.
.
Hãy chọn cho mình đôi vừa chân và hợp với bạn. Chứ đừng chọn đôi đẹp nhất mà không vừa chân.

Vì.....chân bạn sẽ đau và không thoải mái.

Yêu hoàn hảo 1 người chứ đừng tìm một người hoàn hảo để yêu.

Câu chuyện 2 :

Có một cô gái trẻ chuyển nhà mới, cô phát hiện hàng xóm nhà mình là một phụ nữ nghèo goá chồng, sống với hai đứa con nhỏ.
Một ngày nọ, khu phố bị mất điện đột ngột. Cô gái trẻ phải dùng nến để thắp sáng. Một lát sau, có tiếng gõ cửa. Hoá ra là đứa bé con nhà hàng xóm. Nó hồi hộp hỏi: "Cô ơi cô, nhà cô có nến không ạ?"
Cô gái trẻ nghĩ: " Nhà nó nghèo đến mức nến cũng không có mà dùng ư? Cho nhà nó một lần, lần sau lại sang xin nữa cho mà xem!" Thế là cô gái xẵng giọng: "Không có!"
Đúng lúc cô định đóng cửa lại, đứa trẻ nhà hàng xóm nghèo mỉm cười nói: "Cháu biết ngay là nhà cô không có mà!" Nói xong, nó chìa ra hai cây nến: "Mẹ cháu với cháu sợ cô chỉ sống có một mình, không có nến nên bảo cháu mang nến sang cho cô dùng tạm."

Câu chuyện 3 :

Giả sử bạn đang bỏ phiếu cho người lãnh đạo thế giới.
Dưới đây là sự thật đời tư của 3 ứng cử viên đang dẫn đầu số phiếu

Ứng cử viên A: Đã từng có những vụ bê bối về chính trị, mê tín dị đoan, rất tin vào thuật chiêm tinh, có đến hai tình nhân. Hút thuốc nhiều và uống 8 đến 10 ly rượu mạnh vào mỗi ngày.

Ứng cử viên B: Hai lần bị đuổi việc, ngủ đến tận trưa mới dậy, đã từng dùng thuốc phiện khi còn là sinh viên, uống rượu như uống nước.

Ứng cử viên C: Là anh hùng chiến tranh của một đất nước, ăn chay trường, không hút thuốc, thỉnh thoảng chỉ uống 1 ly bia và không có bê bối tình ái nào.

.
.
.

Bạn chọn ai lãnh đạo thế giới?

Ứng cử viên A: chính là Franklin D.Roosevelt, tổng thống Mỹ

Ứng cử viên B: là * Winston Churchill anh hùng dân tộc của nước Anh

Ứng cử viên C: Adolf Hitler, người đưa cả thế giới vào chiến tranh thế giới thứ hai, ra lệnh giết người không run sợ, dzậy mà... ăn chay trường, không hút thuốc, thỉnh thoảng chỉ uống 1 ly bia và không có bê bối tình ái nào ...

Ngạc nhiên hok nào , sự việc nhiều lúc không đơn giản như ta tưởng !

Câu chuyện 4 ( chuyện dài nhất :) ):


1 bài học trong cuộc sống
Có một anh chàng tên là Tiếc, mới 15 tuổi, anh ta yêu một cô nàng cùng tuổi. Bố mẹ của anh chàng này biết, họ tìm cách ngăn cản mối tình đó. Họ cấm anh ta ra khỏi nhà, họ chửi mắng, thậm chí là đánh đòn anh ta.

Chàng Tiếc căm ghét bố mẹ mình, anh coi họ như kẻ thù và tìm mọi cách đối phó với họ. Anh ta thấy tình yêu bị cấm đoán thật là một cơn ác mộng, anh ta ước được dắt tay cô nàng đến một nơi nào đấy ko có bố mẹ mình, để cả 2 tận hưởng hương vị của tình yêu.

1/ Cho đến một ngày, cô nàng kia bỏ anh ta ra đi, anh chàng khổ đau vật vã. Lúc này anh ta bỗng thấy rằng, tình yêu, dù trong điều kiện bị cấm đoán, vẫn còn hạnh phúc vì mình còn được yêu, còn được sở hữu người mình yêu.

Lại đến một ngày kia, cha mẹ anh ta qua đời trong một vụ tai nạn. Trời đất như sụp đổ, anh ta ngơ ngác choáng váng. Lúc này, anh nhận ra rằng, lúc còn bố mẹ thật hạnh phúc bao nhiêu. Anh ta ước được bố mẹ chửi mắng, đánh đòn, cấm đoán tình yêu… Lúc này với anh ta, tất cả những cái đó đều là hạnh phúc.

Hàng xóm và họ hàng thương tình, cùng nhau đóng góp tiền của giúp đỡ chàng Tiếc. Nhờ có sự giúp đỡ đó, chàng Tiếc theo học được đến hết cấp 3. Nhưng trong suốt quãng thời gian ấy, ko lúc nào là chàng ta không nghĩ về quá khứ. Đối với chàng, quá khứ đó thật hạnh phúc và ngọt ngào. Chàng ta coi cuộc sống của mình hiện giờ là địa ngục.

2/ Hết cấp 3 Tiếc phải nghỉ học. Để có tiền sinh sống, Tiếc xin làm công nhân cho một công trường xây dựng.

Công việc nặng nhọc vất vả, ăn mặc bẩn thỉu, bát cơm phủ đầy cát và ngủ trong những chiếc lán tồi tàn dột nát, khiến Tiếc nghĩ rằng mình thực sự đã bước vào đường cùng của sự khốn khổ. Chàng ta thấy nhớ da diết quãng thời gian mình còn học cấp 3, nó trở nên ấm áp và yên bình biết bao nhiêu. Tiếc sống cuộc đời khốn nạn của một người thợ suốt 3 năm liền.

3/ Một ngày kia, trong lúc kéo dây tời cho thang máy, Tiếc bị buồng thang rơi ngay sát người. Chàng ko chết nhưng một cánh tay và một bên chân đã đứt lìa, bị buồng thang đè cho bẹp dí. Tiếc đã trở thành người tàn phế.

Nhận một khoản tiền bảo hiểm, Tiếc về quê sinh sống. Chàng chuyển qua nghề bán cá ở chợ gần nhà. Cái nghề mà chàng luôn cho là “tanh tưởi, bẩn thỉu và chỉ dành cho đàn bà”. Dưới sức ép của họ hàng trước việc thờ cúng về sau, Tiếc cưới một con vợ thuộc loại ma chê quỷ khóc, lại còn gù lưng, bướu cổ, bán tôm ở quầy bên cạnh. Trong vòng 3 năm, họ đẻ liền 3 đứa con.

Tàn tật và đông con, gánh nặng kinh tế khiến gia đình họ trở nên nghèo khó. Trong 3 năm này, ko đêm nào Tiếc ko mơ thấy mình trở về là một chàng công nhân khỏe mạnh tự do ở công trường xây dựng, Tiếc tưởng tượng mình đang đu trên những sợi dây cheo leo để sơn cho những tòa nhà cao tầng, hay đang bắt những viên gạch do đồng nghiệp ném từ dưới lên, những đêm chơi tá lả với các bạn cùng “lán”, hay những cái liếc mắt của các cô bạn “đồng nghiệp” tuy ko xinh nhưng khỏe mạnh và yêu đời. Ôi, cuộc sống lúc ấy mới bay bổng, lãng mạn và sung sướng làm sao. Tiếc thấy tởm lợm cái con vợ xấu tàn xấu tật và lúc nào cũng có mùi tôm ươn của mình. Lắm lúc chàng chỉ muốn tát cho nó một cái cho chết cụ nhà nó đi. Chàng luôn nghĩ rằng nếu có ai khổ hơn mình nữa thì thật vô lý.

4/ Con vợ kinh tởm của Tiếc rồi cũng tèo vì bệnh tật.
Ba năm tiếp theo, một mình Tiếc cáng đáng, lăn lộn nuôi 3 đứa con thơ lúc nào cũng gầy rạc vì thiếu ăn. Cả gia đình làm bạn với cái đói triền miên ko dứt.

Giờ đây, mỗi khi nhìn lên bàn thờ, thấy di ảnh của con vợ giặt dẹo, Tiếc ko thể nào kìm được nước mắt. “Ừ, con đấy nó tởm lợm và xấu xí thật đấy, nhưng nó chả bao giờ cãi mình lấy một câu, nó luôn nhường nhịn và nhẫn nhục mỗi khi mình nổi cơn điên, đá thúng búng nia, giận cá chém thớt…, nó cực kỳ chịu khó, thức khuya dậy sớm, tảo tần vất vả kiếm tiền lo cho cái gia đình do mình làm chủ. Đến lúc mắc bệnh nó cũng * dám nói với ai, cũng ko đi khám sợ tốn tiền, mà âm thầm chịu đựng…” – Tiếc nghĩ.

Chàng thấy thương con vợ bẩn của mình quá. Tiếc hối hận vì lúc nó còn sống chàng đã đối xử với nó quá khốn nạn. Chàng ước được quay về quãng thời gian 3 năm trước để mình có thể sửa chữa sai lầm, để mình có thể nói với con vợ bẩn một lời xin lỗi và nói với nó rằng: “Anh yêu em!”.

Ko ngày nào mấy đứa con rách của Tiếc ko thấy bố ngồi trước bàn thờ mẹ chúng nó mà lẩm bẩm một mình. Có đứa còn nghe bố nó nói rằng, quãng thời gian mà mẹ nó còn sống là quãng đời hạnh phúc nhất của bố nó.

5/Khi các con Tiếc đã đến tuổi đi học, một lần nữa bất hạnh lại ập xuống đầu chàng. Gánh nặng cuộc đời đã xin của Tiếc đôi mắt. Chàng trở thành người mù, quanh năm làm bạn với bóng đêm. Lũ trẻ ko đc đến trường, chúng lang thang đứa thì đánh giầy đứa thì ăn xin, đứa bán báo kiếm tiền nuôi thân và nuôi người cha bệnh tật. Tiếc nguyền rủa cái cuộc đời *** nướng của mình. Tiếc nhận thấy rằng, dù trước kia có tàn tật, nhưng chàng còn đôi mắt, còn ánh sáng, chàng còn có thể nỗ lực, còn có thể cố gắng, còn biết mình sẽ phải làm gì và biết mình đang làm gì.

Giờ thì hết rồi, trước mặt Tiếc chỉ là một màn đêm tuyệt vọng. Ôi, hạnh phúc thay cho những lúc còn đôi mắt. Cay đắng, Tiếc ngẩng mặt lên chửi: “Đ.m thằng trời, mày có thù * gì với bố mày mà mày ác thế hả con!!!”.

Người ta đưa Tiếc vào cái chỗ vót tăm dành cho người mù. Tại đây, Tiếc quen được một người đàn bà bằng tuổi mình, bị mù từ năm 16 tuổi. Nàng kể cho Tiếc biết, ngày xưa nàng vốn là một cô gái xinh đẹp, cũng chỉ vì yêu đương lăng nhăng mà bị người ta ghen tuông, tạt a xít vào mặt, cướp mất dung nhan và đôi mắt của nàng. Nàng sống cuộc sống của phế nhân từ thuở đó đến giờ… Tiếc hỏi tên, nàng bảo nàng tên Nuối.

Tiếc ngẩng mặt lên trời, cười thật to, cười như điên dại. Nàng hỏi vì sao cười. Tiếc trả lời:

“Tôi cười vì hai lẽ. Thứ nhất tôi cười bản thân tôi ngu. Thứ 2 tôi cười vì sung sướng.”.

Nàng hỏi: “Ngu sao thì tôi ko biết, chứ anh vừa què quặt vừa mù lòa, có gì sung sướng mà phải cười?”

Tiếp trả lời:

“Cô ạ, nếu chia cuộc đời tôi ra làm 5 giai đoạn, thì trong cả 5 giai đoạn ấy không có giai đoạn nào là tôi không hạnh phúc cả. Có điều, tôi chỉ nhận ra hạnh phúc khi hạnh phúc ấy đã rời bỏ tôi. Khi tôi sống ở giai đoạn 2, tôi cho rằng mình đang bất hạnh và tôi nghĩ giai đoạn 1 mới là hạnh phúc. Khi đến giai đoạn 3 tôi lại nghĩ tôi đang đau khổ còn giai đoạn 2 thật hạnh phúc. Tương tự với giai đoạn 4 và giờ là 5. Tôi luôn hạnh phúc nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc, chỉ bởi vì tôi không chịu quý những gì tôi đang có. Tôi luôn nghĩ về quá khứ mà ko chịu nâng niu hiện tại, để đến khi hiện tại trở thành quá khứ thì tôi lại điên cuồng vì tiếc nuối.

Đến giờ, nhờ có cô mà tôi nhận ra một điều, đó là hạnh phúc hay bất hạnh ko phụ thuộc vào hoàn cảnh, số phận mà phụ thuộc vào cách ta định nghĩa nó. Nhờ có cô mà tôi nhận ra rằng mình đã có một cuộc đời thật hạnh phúc và may mắn. Hiện giờ, tôi cũng đang rất may mắn, ít nhất là so với cô. Tôi có một mái nhà với 3 đứa trẻ và lòng hiếu thảo của chúng. Ai biết được tương lai xảy ra điều gì, nhưng tôi cứ tận hưởng hạnh phúc của hôm nay đã. Quá khứ đã qua rồi, tương lại chưa tới, chỉ có hiện tại mà thôi!!!”

Trong tâm trạng hưng phấn, Tiếc nói nốt một câu với nàng trước khi bắt tay vào công việc:

“Tôi có một điều muốn cho cô biết. Hẳn cô còn nhớ mối tình đầu của mình? Nhớ anh chàng Tiếc của ngày nào chứ? Vâng, thưa cô, tôi chính là Tiếc đây cô ạ, là anh chàng mà ngày xưa cô đã bỏ rơi để theo người khác. Ngày đó cô làm tôi đau khổ quá, nhưng giờ đây, cũng chính cô giúp tôi thấy lại được ý nghĩa của cuộc đời, thấy rằng tôi là người hạnh phúc nhất!!!”

Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

Bánh tráng trộn không thể bỏ đường ???

Ngày thứ 1

_Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh tráng...
_ Dạ, có ngay!
_ Đừng cho khô....đừng cho trứng...chỉ bánh tráng không thôi!

Ngày thứ 2

_ Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh tráng...
_ Dạ,không khô.không trứng,bánh tráng không thôi, đúng không anh?
_ Dạ, ừh...oh..ừm

Ngày thứ 3

_ Chị ơi...
_ Dạ, bánh tráng của anh đây
_ Ơ....dạ.....sao nhanh vậy
_ Hì, em làm sẵn cho anh mà, em biết thế nào anh cũng ghé, hì hì....
_ ........cám ơn chị...
_ Anh này, đừng gọi em bằng chị nữa, em mới 19 tuổi thôi, chắc là nhỏ hơn anh rồi, đúng không?
_Ừh, ùm, tôi 21....
_ Hì, vậy 2 đứa mình gọi nhau là anh em nha, anh không được từ chối đó!!
_ Tôi...tôi...
_ Tôi cái gì? Grừ ư ư ư
_ Ừh, ừh anh biết rồi

Ngày thứ 4,

vẫn thế.... vẫn 1 bịch bánh tráng không khô.....không trứng

Ngày thứ 5, nó đi ngang qua nhỏ, nhưng không dừng lại, nhỏ trông thấy, gọi với theo

_Anh ơi!

Nó vẫn chạy

_ Anh gì ơi

Chắc nó không nghe....

_ Anh không dừng lại là em giận đó......( nhỏ hét to)

Kétttt tiếng phanh xe, nhỏ chạy tới nó.

_ Anh sao vậy, không thích ăn bánh tráng của em nữa à?
_ Anh...anh
_ Nói mau!!!! ( nhỏ chống nạnh.....mắt nổ lửa)
_ Anh xin lỗi, hôm nay anh định ăn bánh giò ....trừ cơm ....
_ Cái gì ? vậy mọi hôm là anh ăn bánh trán trừ cơm đó hả ( nhỏ trợn mắt ngạc nhiên )

Nó gật đầu nhẹ nhàng ... thì ra là vậy .. nó không lấy trứng ... không lấy khô là để đuợc them phần bánh tráng !!!

_Xem nào , hôm nay thúng bánh giò của anh còn nhiều thật .... Haiz ... thôi đuợc rồi anh đợi em 1 xíu , không đựoc bỏ đi đó ... hứ .

Chốc lát sau nhỏ quay lại với 1 bịch bánh tráng trên tay , đặt vào giỏ xe nó .

_Đây ,của anh đây, giữ lấy đi .

nó ấp úng

_ nhưng .... Anh ....
_ Anh yên tâm đi ... em không cho không anh đâu ! em trao đổi với anh đó .

Nói rồi nhỏ lấy trong thúng ra 1 cái bánh giò đi thẳng về chỗ bán bánh tráng của mình , nó ngoái nhìn theo nhỏ , nhìn rất lâu ... về tới nhà , nó đặt lưng xuống nền , nó suy nghĩ về nhỏ , sao nhỏ tốt với nó vậy , nhó chỉ là 1 thằng bán bánh giò thôi mà ??? và rồi nó lại nghĩ khác , chắc nhỏ không tốt với nó đâu , tại nhỏ cũng lấy của nó 1 cái bánh giò mà ..... chắc nhỏ thèm bánh giò thôi ... nó mở bịch bánh tráng hôm nay nhỏ đưa cho nó , hôm nay bịch bánh tráng to thật , có cả trứng , cả khô ... bịch bánh tráng ngày thứ 5 ngon thật !!!

Vẫn cứ thế , vẫn là những cuộc gặp mỗi tối , vẫn là những bịch bánh tráng do chính tay nhỏ làm , và chưa 1 lần trong suốt 1 tháng qua nó bỏ lỡ món bánh tráng đặc sản của nhỏ .

_ Anh nè , hôm nay anh bán tốt không .
_ ừh , anh bán cũng đuợc .
_ hì , anh nè , anh giữ cái này đi xíu về nhà rồi hãy mở nó ra .

Nhỏ đưa cho nhó 1 cái hộp đuợc gói kỹ càng . Nó tò mò lắm trên suốt đọan đuờng nó cứ mong về tới nhà thật nhanh để mở cái hộp đó ra ... và dĩ nhiên cái điều nó mong muốn đã đuợc thực hiện . Nó trố mắt nhìn , trong hộp là 1 cái nón kết màu đen , rất đẹp , đi kèm với 1 tờ giấy " anh nè , 1 tháng rồi kể từ ngày anh và em quen nhau , vậy mà em vẩn chưa biết tên anh là gì , không biết nhà anh ở đâu , gia đình anh như thế nào ? .. anh đừng hiểu lầm những cậu hỏi của em nhé , em chỉ muốn biết thôi ... và em hy vọng ngày mai em được thấy anh đội chiếc nón của em tặng ... à mà em tên Vy , tên đẹp đó nha .... Hihi " . Nó cầm chiếc nón lên mân mê , lần đầu tiên trong đời nó đuợc 1 ngừoi tặng quà , nó đuợc 1 ngừoi hỏi thăm , nó đuợc 1 ngừoi quan tâm và lần đầu tiên trong đời nó đuợc quyền nghĩ về 1 ngừoi , đựoc quyền nhớ về 1 ngừoi ... điều mà nó chưa bao giờ nghĩ tới .

Ngày hôm sau , nó vẫn ghé gặp nhỏ , vẫn như mọi ngày , vẫn là 1 bịch bánh tráng không trứng , không khô , theo ý nó . Hôm nay nhỏ bới tóc cao lên lộ rõ cả 1 không mặt trắng ngần , trông nhỏ thật đẹp, rất đẹp , chưa bao giờ nó nhìn nhỏ lâu và kĩ như thế , hôm nay nó cho phép mình đuợc cái quyền ngắm nghía nhỏ ...

_ Anh kia ...

Nó giật mình

_ nhìn gì thế ?
_ Anh ... Anh ...
_ Hôm qua có đọc lá thư của em không ?
_ có ....
_ Vậy sao không thấy anh làm theo ? nón của em đâu ? ( nhỏ chống nạnh ... mặt nhăn nhó )

Nó rút vội chiếc nón từ trong cái cặp đeo phía trước , nó tháo cái nón đang đội trên đầu và đặt chiếc của nhỏ lên ngay ngắn .

_ Anh sao thế , sao giờ mới đội ???
_ Anh sợ nó dơ ... anh sợ nó mau cũ ...
_ Grưuuuuu .... Anh ngốc thế ... từ ngày mai ... ngay khi bắt đầu đi làm anh phải đội nó lên nghe không ?
_ ừh òh .. anh biết rồi , còn cái này là của em đây , anh về nhé !

Nó đặt lại trên bàn 1 tờ giấy , nhỏ biết đó là câu trả lời của nó giành cho nhỏ , nhỏ lật vội ra ,sau khi nó đã đi khuất : " Anh tên Nam , anh ở miền tây , lên đây ở trọ từ năm 14 tuổi rồi , anh ở chung với 1 thằng bạn ở khu Bàu Cát , Tân Bình . ba mẹ anh mất trong 1 trận lũ cách đây 7 năm rồi , giờ anh chỉ còn 1 mình , anh cám ơn về cái nón , nó đẹp lắm ..." . Nhỏ đọc xong , như có vết gợn trong lòng nhỏ , nhỏ cảm thông cho hoàn cảnh nó ....

Nó và nhỏ vẫn thế , vẫn là những quan tâm , chia sẻ . Đối vói nó và nhỏ khoảng thời gian mà 2 đứa gặp nhau là khoảng thời gian quý nhất trong ngày của nó và nhỏ . Nhỏ vẫn đợi nó nơi gốc đường quen nơi nhỏ ngồi bán , dù có những đêm nó về rất trễ , nó vẫn thế vẫn chạy nhanh về mỗi khi xong việc , nó tranh thủ từng giây từng phút . Đêm nay , đêm thứ 50 , đêm mà bầu trời trút xuống mặt đất cơn mưa nặng hạt , nó hì hục đạp chiếc xe lạch cạch , nó đang gồng mình hết sức để chống lại những cơn gió ngựoc chiều ... 11h khuya , hôm nay là ngày nó về trễ nhất , nó đi ngang góc đuờng quen ấy nơi nhỏ vẫn hay ngồi đợi nó . Nhưng hôm nay sao vắng lặng , có lẽ trời mưa to , và nó lại về trễ nên nhỏ đã dọn hàng rồi . Nó không trách nhỏ , nhưng guơng mặt nó hiện lên 1 nỗi buồn sau lắng ...

_ Anh Nam .....

Tiếng của nhỏ !!! nó mừng rỡ quay lại .. đúng là nhỏ rồi , nhỏ đi ra từ 1 gốc cây gần đó trên tay là 1 bịch bánh tráng .

_ Sao anh về trễ vậy ?
_ Xe anh bị hư , trời mưa vậy sao em không vào nhà ?
_ Em muốn gặp anh ...
_ Mai mình vẩn có thể gặp mà ?
_ Nhưng hôm nay .. em nhớ anh ...

Nó không biết nó có nghe lầm lời nhỏ nói không ... ừ thì cứ cho là nó nghe lầm đi ...

_ Anh có nhớ em không ?

Nhỏ hỏi ! lần này thì nó chắc chắn nó không nghe lầm , nhỏ đang hỏi nó , nó phải trả lời sao đây , phải trả lời thế nào đây ???

_ Anh không nhớ em hả ? nhỏ hỏi tiếp
_ Vậy thì em đi vào !

Nó giật mình

_ Vy ........ anh nhớ ... em !

Nhỏ nhìn nó , ứa nứoc mắt , nhỏ cừoi . Nó cảm nhận đuợc hơi ấm từ nhỏ , dù nó và nhỏ cách nhau gần 2m . Lần đầu tiên nó đuợc công khai nói nhớ 1 ai đó , hạnh phúc thật .!

_ Vậy ,,, anh có ... yêu ... em không ? ( nhỏ ấp úng hỏi )
_ Vy ... sao em hỏi vậy ?
_ Em muốn nghe anh trả lời ?
_ Nhưng .... Anh chỉ là 1 thằng bán bánh giò , anh không dám trả lời câu hỏi đó em à , anh sợ .........
_ Em không quan trọng diều đó , emc chỉ muốn biết anh có yêu em không ?
Nhỏ lại nhìn nó , lại ứa nứoc mắt , nhỏ bấu chặt mình lại , đợi câu trả lời từ nó .
_ Anh ... Anh ... Anh yêu Em ...
_ MÀY MƠ À !? ( 1 giọng nói lạ )
_ ủa , má , má đi đâu đây ?
_ Mày im đi ... con ranh .
_ Thì ra là mày , mày là thằng suốt 2 tháng qua liên lạc với con gái tao , mày đang mơ à , mày yêu con gái tao à , ngay cả trong mơ tao cũng cấm mày không được nghĩ về con gái tao, MAỲ KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH , thằng nhãi à !
_ Má , sao má lại nói với ảnh như vậy , ảnh đâu có lỗi gì ?
_ Tại sao tao không đuợc nói với nó như vậy , lỗi gì à , lỗi vì nó nghèo , lỗi vì nó không có cả 1 cái áo liền vai , 1 đôi dép liền đế ...
_ MÁ

Bốp ..

_ Đi vào nhà ngay.... , còn mày , tao cấm mày không đuợc gặp con gái tao nữa , nếu mày thuơng nó thì hãy để nó yên đi , tao van mày đấy , thằng nhãi ạ !

Bà ta nắm lấy tay nhỏ lôi xềnh xệch vào con hẽm tối , nhỏ ngoái nhìn nó , nó thấy rõ những giọt nứoc mắt đang giàn giụa trên gương mặt nhỏ ...giữa màn mưa nó cảm thấy hiu quạnh quá , nó không còn đủ sức để đạp chiếc xe bánh giò về nhà nữa , nó khụy xuống , nó cảm nhận cái đau xé lòng từ con tim nó , 1 con tim lần đầu biết yêu , nó tự đặ câu hỏi cho chính bản than mình " ừ , đúng rồi mày lấy tư cách gì mà yêu con gái ngừoi ta , dù là trong mơ cũng không đuợc Nam à !"

1 ngày , 2 ngày ... 1 tháng nó đã không gặp nhỏ , cái nỗi nhớ chất chồng theo thời gian , nó đã dặn với lòng là không đuợc nghĩ về nhỏ nữa nhưng sao khó quá , bây giờ nó rất muốn nhìn thấy nhỏ , dù là ở xa thôi củng được mà ... Nghĩ là làm , hôm nay nó đi ngang con đường quen thuộc ấy , nó chọn 1 vị trí có tầm nhìn tốt , nó huớng về góc đuờng ấy nơi nhỏ thuờng đợi nó , nhưng sao hôm nay không thấy nhỏ , cũng không thây gian hàng bánh tráng của nhỏ , thay vào đó là 1 ngừoi bán trái cây , 1 tiếng , 2 tiếng , 3 tiếng nó chờ nhỏ .... Nó bạo gan đi về phía góc đuờng đó ..

_ Cô ơi , cô bán ở đây lâu chưa ạ ?

Nó hỏi người bán trái cây

_ À , mới đuợc 1 tuần thôi cháu à
_ Vậy cô có biết bé Vy bán bánh trán không cô ?
_ Biết chứ , nó là hàng xóm cô mà , cả tuần nay nó tất bật ở nhà , nghe đâu ba nó bệnh , nếu không có tiền phẫu thuật sẽ chết ... haiz . ... số con bé khổ ... ba nó mà chết đi thì không còn ai yêu thuơng , che chở nó nữa ....

Nó trầm ngâm , suy nghĩ , rồi lại nói ...

_ Thế cô có biết ba Vy phẩu thuật cần bao nhiêu tiền không , rồi nhà Vy ở đâu ạ ?
_ khoãng 4,5 chục triệu gì đó , nhà Vy à , cuối con hẻm quẹo phải là tới .
_ Cháu cám ơn ạ.

Nó rời góc đường , mà lòng nặng trĩu , nó không nghĩ cái nghèo lại có tội đến vậy . Ngày hôm sau nó tìm nha Vy , 1 ngôi nhà nhỏ , khuất cuối con hẻm .

_ Cháu chào cô !

Giọng nó run run

_ Thằng nhãi ai cho mày vào nhà tao ?
_ Anh Nam /,,,,,,,,,

Tiếng nhỏ lảnh lót , mắt nhỏ sang lên . Nó nhìn nhỏ , mà lòng quặng thắt , cái cơn nhớ nhung đeo bám nó suốt bấy lâu nay duờng như tan biến , nó muốn ôm chặt nhỏ vào lòng , muốn nói bao lời yêu thuơng , nhưng nào đâu đựoc .!!!

_ Thằng nhải tao hỏi sao mày vào nhà tao , tao cấm mày gặp con gái tao rồi mà .
_ Dạ cháu xin lỗi . cháu nghe ba Vy bệnh nên đến thăm .
_ Tao xin mày , gia đình tao thế nào không liền quan tới mày .
_ Dạ , cháu nghe nói bác phải phẩu thuật thì mới sống đuợc .
_ Ừ , thì sao , mày giúp đuợc gì ?
_ Dạ , đây là số tiền cháu giành dụm dụm trong suốt 7 năm qua ....
_ Mày im đi , mày nghĩ mày đưa nhiêu đó tiền là tao chấp nhận cho mày quen con gái tao à , mày mơ đi thằng nhãi , con gái tao xinh đẹp là để gã tây gả tàu ... tao báo cho mày biết luôn tháng sau là con Vy lấy chồng rồi .

Câu nói đó như con dao 2 lữoi đang cứa vào lòng nó và nhỏ , nhưng nó biết dù thế nào đi nữa thì nó vẫn yêu nhỏ .

_ Nếu thế cháu xin chúc mừng Vy , nhưng đây là số tiền cháu muốn giúp bác trai mau phẫu thuật , nếu không ..... xem như cháu cho bác muợn khi nào bác có thì trả cháu cũng đuợc ạ
_ Mày nói thật chứ ?
_Dạ , thật.
_ Mày có bao nhiêu ?
_ Dạ 32 trệiu .... Cháu biết là không đủ nhưng xin bác cứ nhận .
_ Thôi đuợc rồi khi nào con Vy lấy chồng có tiền tao trả mày , mày về đi ...

Nó ra về , hôm nay nó làm 1 điều tốt giúp nhỏ , nhưng soa nó không vui , đang có cái gì cồn cào trong nó , nó buớc từng bứoc vô hồn ...

1 tháng sau

_ Vy nè , còn 3 ngày nữa lấy chồng rồi mày nhớ ngoan nghe không ?
_ Dạ... nhưng ..
_ Nhưng gì ....
_ Má cho con đi gặp anh Nam 1 lần cuối được không ?
_ Để làm gì ?
_ Con chỉ muốn gặp ảnh 1 lần cuối thôi !
_ Thôi đuợc rồi , dù sao hôm nay cũng có tiền , qua trả cho nó đi , mắc công sau này nó làm khổ mày , mày biết nhà nó không ?
_ Dạ biết , lúc trứoc ảnh có cho con địa chỉ ..

Niền vui và nổi buồn đang xen lẩn nhỏ , vui vì nhỏ sắp gặp đuợc nó , buồn vì có lẽ đây là lần cuối ...nhà nó là 1 dãy phòng trọ ộp ẹp , nó ở căn phòng cuối cùng . Mà sao hôm nay căn phòng đó đông ngừoi vậy , có cả tiếng trống tiếng kèn in ỏi .

_ Anh ơi , đây là nhà anh Nam phải không anh ?
_ ừh , em vào thắp nhang cho nó đi ..
_ Thắp nhang ... là sao anh ?
_ Chứ không phải em đến dự đám ma nó à ?
_ Dạ ..... em không biết ...( giọng run run )
_ Mà em là ai , sao không biết nó chết ?
_ Dạ , em tên Vy , là....
_ Vy ? có phải em là cô gái bán bánh tráng không ?
_ Dạ ...
_ Thằng Nam gửi cho em lá thư này truớc lúc chết .

Mặt nhỏ tái nhạt , nó không tin những gì đang diễn ra .... " Vy nè , anh biết khi em đọc lá thư này thì anh không còn cơ hội gặp em nữa , không còn cơ hội đuợc nhai ngấu nghiến món bánh tráng em làm , bây giờ là nó chỉ là mơ uớc thôi em à . Khoảng thời gian có em , anh thật sự hạnh phúc , chưa ai trò chuyện với anh nhiều bằnng em , chưa ai quan tâm anh nhiều như em , mỗi lần nhìn vào mắt em anh thấy những niềm vui vô tận , anh biết mình chỉ là 1 thằng bán bánh giò , 1 thằng nghèo nát , nhưng tình yêu anh trao em là bất tận , chỉ cần thấy em cừoi thì diều đó đã làm anh hạnh phúc ... và diều cuối cùng .... Anh biết mình không đủ tư cách yêu em trên cỏi đời này .. vậy xin em hãy cho anh yêu em từ nơi mộ sâu đất lạnh .... Em nhé !". Nhỏ đổ sụp , đôi tay nhầu nát lá thư , những tiếng nấc đứt quãng , nhỏ guợng mình ...

_ Sao anh Nam chết vậy anh ?

Nhỏ gạt nứoc mắt chờ đợi câu trả lời .

_ Ừ , nó bị khối u trong ngừoi , nay là tới hạn phải phẫu thuật , nghe đâu nó giành giụm đuợc vài chục triệu , nhưng số thằng này mang kiếp khổ , tháng truớc nó làm mất , không có tiền phẩu thuật ... nằm ở nhà chết .?!

Nhỏ như chết lặng ........ xung quanh khói nhang bay mù mịt , nó u ám như trái tim nhỏ bây giờ, tiếng kèn , tiếng trống lọan nhịp , nó hổn độn như suy nghĩ của nhỏ , nhỏ quay về , đứng lặng nơi gốc đường quen , nơi nhỏ vẩn đợi nó khi trăng lên , nơi nhỏ nhìn thấy từng cái run sợ của nó khi nói yêu nhỏ , dòng ngừoi vẩn tấp nập trôi nhung sao nhỏ đơn côi quá , đang có 1 vết thuơng ở tim nhỏ , nó đang lan ra , cái vết thương ấy không nhức , không rát , không làm ngừoi ta xuýt xoa nhưng sao nó nhói , nó buốt , nó làm ngừoi ta xót xa .........

Ngày hôm sau nhỏ tới đưa tiển nó , nghĩa trang hôm nay lạnh thật , 1 cái hố sâu đựoc đào sẳn , quan tài nó đựoc thả từ từ xuống , nhỏ tiến lại , ngồi cạnh bên , nhỏ lấy trong giỏ ra 1 bịch bánh trán ... Nhỏ lầm bầm " Anh à , em đang thực hiện diều ứoc của anh đây , anh mở mắt ra nhìn em đi , em xin anh đó ....1 lần thôi anh .... Đây ... đây là bịch bánh trán do chính tay em làm theo đúng ý anh đây , không khô , không trứng ....bịch bánh trán này củng giống như tình yêu em và anh vậy phải không anh ? , nó có vi MẶN của muối , vị CHUA của chanh , vị Cay của ớt , và cái khô khan đến khó chấp nhận của từng sợi bánh trán .... Em xin lỗi ... em không thể cho anh đựoc sư ngọt ngào ... bởi vì .. bánh trán trộn ...không thể bỏ đuờng anh à ...." Từng lớp đất dựoc phủ lên quan tài ..... chiều nghĩ trang hoang lạnh , gió thổi từng cơn gợn ngừoi , từng thớ đất xanh lạnh , từng tia nắng cuối chiều héo hắt , nhỏ đứng đó , đứng cạnh " nó ", gần thật gần nhưng sao quá xa ... nhỏ đang khóc,nứoc mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng ngần , những giọt nuớc mắt long lanh , trong sáng . trong sáng như tình yêu nó giành cho nhỏ vậy , chưa 1 lần nắm tay , chưa 1 lần ôm nhau , chưa 1 lần được chạm bờ môi ..... mà sao nó lại cảm thấy ngọt ngào , hạnh phúc