Biểu phí thẻ điện thoại

Dịch vụ bán thẻ điện thoại - thẻ game trực tuyến
Đơn giản mà không cầu kỳ


Thông tin chủ dịch vụ:
Họ Tên : Từ Huỳnh Thắng
Gmail: thanghuynhtu@gmail.com
Yahoo: tino_tino75@yahoo.com
Số điện thoại: 0946 529 115
(Khi xác nhận , gọi nói chuyện, không nhá máy hoặc nhắn tin.)
CMND: 024457380
Ngày sinh: 4/11/1991

VCB: 0071000674482 ( TU HUYNH THANG )
ĐAB: 0102087808 ( HUYNH THU THUY )
ACB: 136034389 ( TU HUYNH THANG )
VTB: 711A33523892 ( TU HUYNH THANG )
PM: U4830500( animax1991 )
WMZ: Z307100887891

Hỗ trợ trực tuyến
click here to chat
Biểu phí
snapshot_2013-10-18_022442 - Upanh.com
Viettel, Vinaphone, Mobi-fone, VietnamMobile, Beeline


Cách thức giao dịch

Đối với giao dịch trên 500.000VND.
  1. Bạn pm mình qua yahoo để mua thẻ.
  2. Mình sẽ comment trong topic của mình là "đang giao dịch với XYZ" với XYZ là tài khoản yahoo của bạn.
  3. Nếu Yahoo trong topic khớp với Yahoo bạn thì tiến hành giao dịch.






Lưu ý:
  1. Mình đăng ký forum bằng gmail nên có hack được yahoo ( Trường hợp xấu nhất ) thì cũng khó hack được tài khoản forum của mình. Vì vậy đối với giao dịch trên 100.000 VND ( kể cả làm trung gian ), nếu bạn không thực hiện theo những bước trên thì mình không chịu trách nhiệm.
  2. Mình chỉ hoạt động bán thẻ điện thoại trực tuyến, tuyệt đối không mượn tiền trên mạng.




Quy định
  1. Đối với giao dịch 500.000 vnd phải xác nhận qua topic để đảm bảo độ an toàn cho người bán và người mua.

Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

Bị “đá” vì không mua cho bạn gái iPhone !

Từ khi ra đời, iPhone đã trở thành một hình mẫu về công nghệ. Các hãng cố gắng chạy đua để cạnh tranh với chiếc điện thoại đến từ Apple này. Trong khi đó, người tiêu dùng, từ già đến trẻ rất nhiều người coi iPhone là món đồ chơi công nghệ cần phải có. Việc sở hữu iPhone, theo cá nhân tôi hoàn toàn không có gì là xấu. Suy cho cùng, đó cũng chỉ là một chiếc điện thoại giàu tính năng và ngoại hình đẹp đến từ một tập đoàn lớn trên thế giới. Vấn đề chỉ thực sự nảy sinh khi bạn cố gắng sở hữu nó chỉ vì lý do “điện thoại đẹp” hay “ai cũng dùng iPhone, mình cũng phải có”. Và đó cũng chính là câu chuyện tôi đã vướng phải với cô bạn gái, hay nói đúng hơn là bạn gái cũ của mình.

Tôi năm nay 27 tuổi, hiện đang làm tại chi nhánh của một ngân hàng. Vị trí tôi đang làm việc cho phép tôi sở hữu mức lương rơi vào khoảng 18 đến 20 triệu Đồng, mức lương tạm gọi là đủ sống ở cái xứ thủ đô đầy bon chen, cũng như tích góp thêm được chút ít mỗi tháng. Trong khi đó, người yêu tôi sinh năm 93, hiện đang học năm thứ hai khoa tiếng Anh ở một trường đại học ở Hà Nội. Một ngày nọ, người yêu đề nghị tôi mua cho cô ấy một chiếc điện thoại. 

Tôi lấy làm ngạc nhiên. Chắc chắn tôi sẽ ngay lập tức đồng ý với bạn gái và mua cho cô ấy một chiếc điện thoại nếu như lúc ấy, cô ấy chưa có điện thoại để dùng. Dĩ nhiên tôi hỏi lại: “Em muốn điện thoại mới để làm gì?” Cô trả lời không chút ngập ngừng: “Ở lớp em ai cũng dùng iPhone rồi, em chẳng thích con Galaxy Y này nữa đâu. Em thích iPhone 5 cơ.”

Vậy là rõ rồi. Em muốn đổi điện thoại đơn giản chỉ vì bạn bè em ai cũng dùng điện thoại đẹp, xịn, trong khi em phải dùng chiếc máy rẻ tiền mà bố mẹ em mua cho, phần thưởng khi em vào đại học. Em muốn mình phải sở hữu những món đồ mới, thời thượng nhất để không phải e dè khi rút điện thoại ra nghe hay nhắn tin. Tôi bèn hỏi tiếp: “Thế anh lấy tiền đâu để mua iPhone 5 cho em bây giờ?” Cô ấy nguýt: “Một tháng anh làm ra hơn hai chục triệu, chẳng nhẽ không bỏ ra được 15 triệu mua cho em một chiếc iPhone?”

Tôi biết bạn gái mình còn trẻ, chưa hiểu hết được giá trị của đồng tiền, nhất là khi việc ăn học vẫn còn để bố mẹ cô ấy lo, thế nhưng tôi cũng chưa thể nghĩ rằng cô ấy có thể suy nghĩ một cách nông cạn đến mức coi việc bỏ 15 triệu ra mua một chiếc điện thoại lại dễ như trở bàn tay. Tôi chuyển hướng: “Tại sao lại cứ phải là iPhone? Em hoàn toàn có thể mua những chiếc smartphone khác có cùng chức năng mà rẻ hơn iPhone nhiều mà.” “Cái anh này chẳng biết gì cả, mua điện thoại khác thì còn nói chuyện gì nữa? Bây giờ giới trẻ chuẩn mực là phải dùng iPhone, mấy cái điện thoại khác đều là nhà quê hết!”

Ồ, thế hóa ra bây giờ tôi cũng là nhà quê cơ đấy! Chiếc điện thoại đối với giới trẻ bây giờ hóa ra chỉ là một món trang sức sở hữu theo phong trào, chứ chẳng còn là thiết bị liên lạc cộng với những chức năng ứng dụng khác nữa. Tôi nghiêm khắc: “Anh không đáp ứng được nhu cầu của em. Nếu mua điện thoại giá chừng 7 8 triệu đổ xuống thì anh hoàn toàn có thể đồng ý, còn iPhone đối với anh không phải là thứ muốn mua là được. Nếu em muốn mua iPhone 5, em hoàn toàn có thể tự kiếm tiền để mua, anh sẽ giúp một khoản.”

Ngay lập tức bạn gái tôi vùng vằng, mặt sưng mày sỉa, không nói thêm với tôi câu nào. Điều này thực ra tôi đã đoán được ngay từ khi mình trả lời không đồng ý với cô ấy. Tôi lặng lẽ đưa bạn gái mình về nhà.

Những tưởng mọi chuyện sẽ trôi qua và cuộc sống của chúng tôi sẽ trở lại bình thường. Ngờ đâu một ngày em hẹn tôi ra quán café và đề nghị chia tay. Chia tay? Vì sao? Em không trả lời. Trong đầu tôi lờ mờ nhận ra, rất có thể tôi bị “đá” là vì tôi từ chối lời đề nghị mua iPhone cho bạn gái. Tôi bèn hỏi: “Thế em vẫn muốn mua iPhone 5 phải không?” Em im lặng. Từ trước đến giờ, tôi dám chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên tôi từ chối đòi hỏi của người yêu. Tôi lên tiếng: “Ừ, nếu đó là lựa chọn của em thì chúc em hạnh phúc”, rồi tôi trả tiền café cho cả 2, sau đó ra về một mình.

Nghĩ lại, tôi vẫn chưa hiểu vì sao chỉ một chiếc điện thoại lại khiến cho người yêu của tôi hành xử một cách hết sức kỳ lạ như vậy. Rốt cuộc hành động của tôi là đúng hay sai? Tôi là một thằng ích kỷ, hay thật sự là bạn gái tôi đã nhiễm thói đua đòi từ lúc nào không biết?

Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013

Nước Mỹ thật ra chỉ là một làng quê khổng lồ chậm phát triển !




CÒN ĐI MỸ LÀM GÌ NỮA !

 Tôi có thời gian qua Mỹ khá lâu. Và nói  thật đến giờ này tôi vẫn còn thấy hối hận vì sự lựa chọn đó! Truyền  thông phương Tây đã khiến chúng ta mê  muội rằng Hoa Kỳ là một xứ sở hiện đại ! Tôi đã từng ôm giấc mộng được  học tập ở đó, đã tìm mọi cách tới được cái xứ sở siêu cường đó.

 Nhưng than ôi những gì tôi chứng kiến là rất đáng thất vọng !

1. Công nghiệp
Hồi trung học, chúng ta đã được dạy rằng, công nghiệp càng phát triển bao nhiêu thì môi trường càng bị xâm hại bấy nhiêu.

 Chúng ta biết rằng một thành phố công nghiệp tất phải có nhiều ống  khói,nhiều nhà máy và khói bụi khắp nơi. Đó là biểu tượng của sự công  nghiệp hóa ! Thế mà ở tại xứ Cờ Hoa này, tịnh không có một cái ống khói  nào ! Họa hoằn lắm mới thấy một vài cái nhỏ tí ti để trang trí nhà cửa  thôi !

 Và ở Mỹ bạn cũng chỉ thấy toàn sông hồ trong sạch thôi.  Chả tìm đâu ra những nhà máy giấy, nhà máy luyện thép bên bờ sông !  Không khí trong lành thanh khiết này là dấu hiệu của một xã hội sơ khai  chứ gì nữa ! Chả có dấu vết gì của công nghiệp hóa cả !

 2. Kinh tế

 Người Mỹ hầu như không biết làm kinh tế ! Bạn biết đấy, nước họ có cơ  man nào là xa lộ tỏa đi mọi hướng, vươn đến mọi làng mạc xa xôi, thế mà  tịnh không thấy một trạm thu phí nào ! Thế là mất toi cả núi vàng!

 Ước gì tôi có thể xây dựng vài cái trạm thu phí nhỉ ! Chắc chắn non  tháng đã gom đủ tiền mua được cả tòa lâu đài trông ra Đại Tây Dương ấy  chứ !

 Hai bên xa lộ còn những cụm hồ hoang sơ tĩnh lặng. Thế  mà chính quyền cứ để mặc cho lũ chim trời cá nước thỏa sức vẫy vùng,  không nghĩ đến việc xây dựng vườn cảnh để thu lợi. Người Mỹ rõ ràng là  không có đầu óc kinh tế tí tẹo nào !

 3. Xây dựng

  Trình độ xây dựng của người Mỹ còn sơ khai lắm.Ngoài một số ít tòa nhà  chọc trời tại các thành phố lớn, tôi dám chắc bạn rất ít gặp những công  trình bê tông ở nước Mỹ. Nhà của người Mỹ thường làm bằng gỗ và vài thứ  vật liệu khác.

 Thử nghĩ mà xem, đến giờ này mà gỗ vẫn còn được  dùng để xây dựng nhà cửa, thì có thể nói là trình độ kiến trúc của  ngoại bang này còn thua xa trình độ của triều đại nhà Thanh xưa kia ấy  chứ !

 4. Văn hóa 

 Người Mỹ có cách suy nghĩ thật là lạc hậu và khờ khạo.

 Hồi mới tới Mỹ, tôi thuê một xe chở hành lý giá 3 đô la. Nhưng tôi lại  không có tiền lẻ. Một người Mỹ liền trả dùm tôi 3 đô la đó, và thấy tôi  lỉnh kỉnh đồ đạc nên còn giúp mang lên xe nữa ! Người Mỹ cũng luôn sẵn  sàng mở cửa giúp tôi và hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không ? Thế đấy !

 Ở nước ta, mấy chuyện này chỉ có vào thời Lôi Phong tức là vào những  năm 50, 60 của thế kỷ trước thôi - còn bây giờ lối cư xử đó quá ư lạc  hậu. ( Lôi Phong là một thanh niên mà thời Mao thường nhắc tới như một  tấm gương về đạo đức).

 Hồi đó người ta chuộng lối sống “ đạo  đức giả ”nhưng bây giờ chúng ta không như vậy nữa. Bây giờ chúng ta nên  sống thực dụng trần trụi, đó mới là hiện đại chứ ! Tư duy của người Mỹ  lạc hậu hơn chúng ta hàng mấy thập kỷ, và không có dấu hiệu nào cho thấy  họ có thể bắt kịp chúng ta cả !


 5. Ẩm thực

 Người Mỹ làm như không biết thưởng thức thịt thú rừng.

 Một đêm nọ, tôi cùng các bạn cùng lớp lái xe đi đến một thành phố khác,  thình lình có mấy con nai nhảy xổ ra. Anh bạn tôi lập tức thắng lại và  bẻ sang hướng khác để tránh. Ai cũng biết tai nạn loại này có thể làm  hỏng cả chiếc xe. Thế mà chính quyền đành bó tay không biết phải xử lý  tụi thú hoang này như thế nào cơ đấy !

 Người Mỹ làm như cũng  không biết ăn thịt thú rừng, thậm chí không có nhà hàng nào bán thịt thú  rừng, họ chả thiết đến loại thịt thú rừng thơm ngon bổ như hươu nai, và  cũng chả thiết lấy sừng bọn thú này để kiếm bộn tiền ! Người Mỹ vẫn  sống cùng những con thú hoang dã đó, thậm chí còn đưa ra những biện pháp  để bảo vệ chúng. Quả thật đó là một xã hội còn quá sơ khai !


 6. Phong cách

 Người Mỹ làm như không biết tự trọng !

 Các giáo sư Mỹ không quan tâm nhiều đến bề ngoài , họ không hề có cái  gọi là phong thái bác học. Giáo sư D chẳng hạn, là một giáo sư tâm lý  học cực kỳ nổi tiếng thế mà giờ nghỉ ông ấy cũng thường ăn bánh bích quy  với sinh viên trong văn phòng của mình, và bàn tán xôm tụ với họ về bộ  phim 21, hay về minh tinh Trung Quốc Chương Tử Di ! Ông cũng không có  phong cách uy nghi của một nhà bác học, và điều đó làm tôi thất vọng ghê  gớm !

 Các nghiên cứu sinh sau tiến sĩ cũng không bao giờ ghi  hai chữ PhD. lên danh thiếp của mình. Họ thậm chí cũng không biết cách  thể hiện vị thế của mình. Thành ra những người học những ông thầy như  vậy nếu trở thành những quan chức thì làm sao biết cách đi đứng nói năng  cho đúng bộ lệ đây !

 Còn ở Trung Quốc, giờ đây các công chức  dường như rất biết cách để thu hút sự kính trọng của dân chúng, thậm chí  đến cả vị giám đốc của một cơ quan tầm tầm ở Trung Quốc có khi còn uy  thế hơn cả Tổng Thống Mỹ cơ đấy ! Một công dân hạng ba của Trung Quốc có  khi còn xa một công dân hạng nhất của Mỹ là vậy !

 7. Học đường

 Học sinh tiểu học Mỹ chả có lý tưởng cao xa gì sất.

 Chúng không hề có ý định đi học để trở thành ông này bà nọ trong chính  quyền! Không hề có học đường nào dành cho chủ tịch, bí thư, ủy viên  tương lai, như tôi đã từng thấy hồi còn nhỏ ở quê nhà. Các em không có  bài tập về nhà. Bài tập về nhà kiểu như các học sinh như các học sinh  Trung Quốc là khá xa lạ ở Mỹ.

 Trường học ở Mỹ chú trọng đến  đạo đức, trước hết để giúp cho các đứa trẻ trở nên những công dân có đủ  tư cách , sau đó mới tính đến chuyện lý tưởng lâu dài. Trở thành công  dân có đủ tư cách ư ? Một quan niệm nghe mới cổ hủ làm sao !

 8. Y tế

 Người Mỹ làm lớn chuyện một cách kỳ cục khi có bệnh.

 Đầu tiên họ đi bác sĩ khám bệnh, rồi bác sĩ kê toa. Rồi cầm toa đó đi  mua thuốc, mua xong còn phải nghe dược sĩ hướng dẫn sử dụng …ôi chao mọi  việc chẳng thể nhanh gọn như ở Trung Quốc …Tôi chả hiểu tại sao ở Mỹ  lại phân biệt việc khám bệnh với việc bán thuốc … mà lẽ ra nên tách rời  lợi nhuận với trách nhiệm !
 Rõ ràng là các bệnh viện ở Hoa Kỳ không  biết kiếm tiền mà ! Sao lại phải nói tên thuốc cho bệnh nhân biết chứ ?  … chỉ có như vậy họ mới độc quyền bán thuốc với giá cao gấp cả chục lần  cơ mà ! Có quá nhiều cơ hội làm ăn béo bở thế mà họ không biết khai  thác , rõ ràng kinh tế thị trường tư bản chủ nghĩa ở Mỹ chết rồi !

 9.Báo chí

 Ý kiến của công chúng Mỹ thật chả ra làm sao !

 Đôi khi tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn với sự ngu dốt và khờ khạo của  người Mỹ . Chẳng hạn khi họ biết Trung Quốc có đài truyền hình và báo  chí, họ đã hỏi tôi một câu ngu dốt như thế này : Hóa ra Trung Quốc cũng  có báo chí à ? Nghe mà bực !

 Chúng ta có những tờ báo tiếng  Trung được Bộ Truyền Thông cho phép ấn hành sau khi đã rà soát một cách  cẩn mật đấy chứ . Báo của chúng ta toàn là những bài ca tụng lên mây cả,  có đâu như báo Mỹ, công chúng đóng góp phê bình loạn cả lên, thậm chí  còn dám “ chưởi ” cả tổng thống nữa cơ đấy!
 Báo chí chúng ta đâu có  chuyện công khai mấy vụ bê bối của quan chức, bởi nếu cứ tung hê lên  thì sau này ai mà muốn làm lãnh đạo nữa chứ !

 10. Tâm linh

 Người Mỹ có đời sống tinh thần hết sức vô vị nhạt nhẽo.

 Tôi chả hiểu tại sao trước mỗi bữa ăn họ lại lẩm bẩm mấy câu thánh nghe hết sức khờ khạo : Cầu Chúa phù hộ nước Mỹ.

 Thật là buồn cười quá đi : Nếu Chúa phù hộ nước Mỹ thì làm sao lại để  nước Mỹ lạc hậu, sơ khai, đơn giản đến thế này ? Cầu Chúa có ich lợi gì  chứ ? Thực tế nhất là bạn nên dành thời gian đó để đi lễ thủ trưởng !

 Đó mới đúng là hiện đại chứ lỵ !

 11. Lối sống

 Người Mỹ chả có khái niệm về thời gian .

 Bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ, người Mỹ đều ngoan ngoản đứng vào hàng  chờ đợi … Còn người Trung Quốc chúng ta – như bạn biết đấy - khôn hơn  nhiều !

 Bất kể đám đông như thế nào, chúng ta vẫn có kỹ năng  chen lấn, điều này giúp tiết kiệm thời gian, và tránh được sự mệt mõi  khi đứng chờ ! Nếu ai đó biết đi cổng sau thì kết quả tiết kiệm thời  gian còn tuyệt hơn nữa.

 Thế mà những người Mỹ lẩm cẩm lại không biết đến những điều hay ho đó cơ chứ !

 12. Mua bán

 Những cửa hàng ở Mỹ có một phong cách buôn bán hết sức vô lý : bạn có  thể trả lại hàng vài tuần sau khi mua về mà thậm chí cũng không cần nêu  lý do. Ở ta thì làm gì có chuyện cho đổi hàng mà không hò hét quát tháo  nhau ra trò chứ !


 13. An toàn 

 Nước Mỹ không an  toàn ! Tôi nói điều này bởi có tới 95 % nhà dân không cần tới lưới chống  trộm, và điều kỳ lạ này nữa là : chả biết mấy tên trộm đi đâu hết rồi  nhỉ ?


 14. Giao thông

 Người Mỹ sao mà nhút nhát và yếu đuối quá vậy không biết !

 Tôi nói điều này cũng bởi có tới 95 % tài xế không dám vượt đèn đỏ !'

 Và mặc dầu 99 % dân Mỹ có xe hơi, vậy mà cách lái xe của họ thật lạ :  bao nhiêu là xe cộ lưu thông nhưng không mấy khi nghe tiếng còi xe, phố  xá vì thế vắng lặng đến nỗi cứ ngỡ không phải là phố xá nữa, làm sao mà  bì được phố xá ồn ào náo nhiệt ở Trung Quốc cơ chứ !

 15. Tình cảm

 Người Mỹ rất là thiếu cảm xúc .

 Có tới 95 % nhân viên không nghĩ tới việc phải làm gì cho tiệc cưới của  sếp, họ chẳng bao giờ phải vắt óc tìm ra lý do để chăm sóc sếp của  mình. Ở Trung Quốc liệu có ai điên đến mức bỏ qua cơ hội chăm sóc sếp  của mình không? Nói cách khác, có ai dám làm điều đó không ? Hãy xem,  người Trung Quốc chúng ta có biết bao nhiêu là tình thương mến thương  với lãnh đạo !

 16. Nhạy bén

 Người Mỹ không nhạy bén chút nào !

 99% người Mỹ đi học, đi làm , thăng quan tiến chức, mà không hề biết sự  cần thiết của “ phong bì ” để có thể mở ra một cánh cửa ..sau !


 Nguyễn Đại Hoàng chuyển ngữ

Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

Nỗi khổ & 11 lý do hạn chế khi học CNTT

1 – Con trai học IT sẽ mắc trong tình trạng ế dài tập, còn con gái sẽ mắc chứng “ngán” con trai chuyên ngành, trong khi con trai ngoài ngành thì rất “ngán” con gái IT. 
2 – Nhan sắc sẽ bị tàn phai trong một thời gian dài, tiếp xúc với “chất độc hại” là màn hình máy tính. được so sánh là “độc hại” ngang ngành môi trường, hóa học. ...
3 – Khả năng bị tử k...ỷ cao, điều này có thể chứng minh khi có 1 project xuất hiện, ngồi chơi với laptop từ ngày này sang ngày khác, chơi xong đi ra đường hỏi “ủa con người là thứ này đó hả, ngộ ghê” =))
4 – Khó giao tiếp trực tiếp với thế giới bên ngoài, đôi lúc thèm muốn được đi du lịch, nhưng nghĩ, thôi qua thằng google search phong cảnh chỗ đó ra, phóng to ảnh, vác balô, cầm chai nước, bật quạt rồi biểu “ở đây mát quá ta”.  
5 – Bị nhiều cộng đồng IT ruồng bỏ. Cái này đơn giản, nhiều bạn IT (giống mình) khi đã mê cái gì đó thì một mực biểu rằng cái đó tốt nhất. Ví dụ mê iPhone thì bảo luôn Android là hàng thùng rác,…lúc đó bị một nhóm Android hội đồng đến chết. Nhưng đã là fan cuồng của 1 cái gì đó liên quan tới IT thì khó mà dứt ra được. 
6 – Được đào tạo trở thành một cỗ máy. Một cỗ máy đẹp trai và đáng yêu nhất trong những cỗ máy. Có lẽ con gái sẽ thích những cỗ máy thế này, nhưng thường thường thì trong tình trạng ế chảy nước, con trai IT chọn cho mình phương án “bơ ra để người ta dụ”, ai mà dụ được một cỗ máy và chấp nhận yêu một cỗ máy thì người đó thuộc hàng “hiếm” rồi.  
7 – Dễ bị đánh giá là khùng. Mười thằng IT thì có hết mười một thằng mắc chứng đang làm cái gì đó, nói một cái gì đó, đột nhiên phát hiện ra cái gì mới, là lập tức chuyển đề tài sang, hoặc dừng lại mấy thứ đang làm để ngâm cứu cái vừa mới phát hiện ra. Thiệt ra cái này vô duyên nhiều hơn. 
8 – Dân IT phải sờ, nắm, mân mê, vuốt ve…con chuột máy tính mỗi ngày. ( chuẩn  ) 
9 – Dễ bị đột tử, không phải vì công việc nhiều, mà là hôm nay có windows 8 ra đời, nên ngồi download về. Được 99,9% thì disconnect, download lại. 
10 – Dễ bị…biến thái. Vì không có ai để chúc ngủ ngon, nên phải lên Google Translate, bấm chữ “Good night Honey” bấm vào phím “read” cho nó đọc. Nghe xong vác xác đi ngủ. Có đứa còn biểu, uhm, baby cũng ngủ sớm đi nhen. 

Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2013

F.A ... là gì , vì sao lại F.A và làm thế nào để thoát F.A.....!!


Chào các thím , sắp hết năm cũ ( theo âm lịch ) và cũng vừa bắt đầu năm mới ( theo dương lịch ) lượn 1 vòng fb , voz ,of ,..ym, em thấy các bạn trẻ , các thím ,các mẹ , các cụ.... đa số đều có các stt hay tâm trạng có vẻ buồn khổ vì tình , kiểu: chán đời ,đau lòng ,bị đá ,tìm người yêu, thất tình tự tử ... bla bla ..nói chung là cô đơn, đau khổ liên quan đến tình cảm... nên em mạo muội lập topic này để hướng dẫn, chia sẻ kinh nghiệm giúp mọi người vượt qua khổ đau, tiến đến giải thoát ,đến bến bờ an vui, nơi ko có khổ đau chỉ có an lạc hạnh phúc 
_ Lý do 1 : F.A là gì và biểu hiện của F.A ( 2 ý ) Ý đầu tiên em éo giải thích vì ai cũng biết rồi, nếu không biết gu gờ sớt hộ em cái... , 2 ngày cuối tuần em sẽ viết hầu các thím 2 bài , các thím nhớ nhé , 2 bài , chỉ là những kinh nghiệm , trải nghiệm, suy nghĩ của riêng mình em , đúng sai gì thì tùy các thím nhận định nhưng chắc chắn sẽ giúp ích cho các thím không nhiều thì ít , chỉ xin các thím đọc kỹ và 1 chút suy ngẫm ...chấm hết ạ 
Biểu hiện của F.A : tự kỷ ,buồn khổ khi đến ngày lễ ngày tết , tự tủ dâm thể xác lẫn tinh thần ,các câu nói điển hình như : F.A cũng có cái vui , được thoải mái đi chơi ko sợ ai than phiền , được sms với ai tùy thích , được đú đởn vs trai đẹp mà ko sợ người yêu ghen ,được nhậu nhẹt thoải mái vs lũ bạn thân ...bla bla ... xin lỗi các thím , F.A buồn bỏ mother ,khi người ta có đôi có cặp thì mình đi 1 mình , chính mình đang tự tách mình khỏi mọi người trong những lần đi chơi , bọn nó đèo bồ , còn mình tự đi xe và để khỏi cô độc người ta tự sáng lập ra cái hội , được gọi là hội ép ây  trong này chắc cũng có nhiều thím là thànhh viên tích cực của hội 
_ Đến vấn đề chính :vì sao lại F.A.và làm thế nào để hết F.A... cái này cực kỳ nhiều lý do , chắc kể cả ngày không hết quá , em chỉ nói những lý do , trường hợp điển hình mà hay gặp nhất được không các thím . Lý do đầu tiên và theo em nghĩ chiếm khoảng 70% trở lên các trường hợp F.A, đấy chính là CDSHT . các thím có hiểu ko ạ , vậy em xin viết rõ ra vậy, Cuồng Dâm Sinh Hoang Tưởng các thím ạ , và đa số cái này lại rơi vào các thím nữ , các thím có hiểu không ? em xin giải thích rõ và lấy ví dụ cụ thể 1 chút , các thím cứ tưởng tượng thế này : Nếu lấy 1 thang điểm nào đó để biểu thị về 1 con người và cụ thể là 100 điểm đi , nó sẽ là yếu tố tổng hợp của ngoại hình ,thông minh,ứng xử, tính cách , tài lẻ và vật chất và chúng ta tìm đến nhau cũng theo cái thang điểm đó ,kiểu như khớp lệnh trong thị trường chứng khoáng các thím ạ ,chỉ khớp lệnh khi 2 bên đều trùng giá với nhau , vậy thì nó liên quan gì đến CDSHT hả các thím , liên quan lắm ạ các thím , vì các thím đã sai ngay từ khâu đầu tiên rồi ạ đấy chính là đánh giá chính xác bản thân mình ( cái này các thím gái hay gặp phải hơn các thím trai ) mà sai ngay từ đầu thì các bước tiếp không thể thực hiện được ,không khớp lệnh , mãi mãi chỉ là 2 đường thẳng song song không giao nhau , trừ khi thím sửa lại khâu đầu tiên ...
Em xin ví dụ thế này : em có 1 anh bạn , xấu trai vi ca  , mắt híp , mũi tẹt , da đen , lần đầu gặp ( học chung lớp ) em hãi lắm , nhưng sau 2 năm ,nhìn quen mắt em thấy cũng bình thường ( các thím cũng vậy phải không ,thử lọc bạn bè mình ra xem nào ,nhiều người rất xấu ,nhưng nhìn nhiều mình lại thấy không đến nỗi xấu quá ) chỉ sau 2 năm thôi các thím nhé ,em xin bôi đậm dòng chữ này, huống hồ chi 1 người mà các thím nhìn ít thì mười mấy năm ,nhiều thì hai mấy năm ,ngày nào các thím cũng phải nhìn ít nhất 1 lần vào buổi sáng khi lau mặt ( ở đây các thím nữ chắc ngày soi gương trên dưới 10 lần quá ) thì bảo sao các thím không thấy mình trông thật bảnh ,thím nào bình thường thì thấy mình đẹp vãi đ' , còn thím nào xấu thì thấy mình đẹp ..vừa ,kiểu như da đen nhìn cho nó men lỳ , nếu mặt ko mụn thì mình cũng xink , hoặc tuy hơi lùn 1 tý nhưng mặt xink ,hoặc khuôn mặt khổ vì mỗi cái mũi tẹt cơ mà mắt to ,da trắng bla bla , thuốc đắng thì giã tật , sự thật thì mất lòng , sự thật thì không phải ko ai biết , chả qua là không chịu công nhận mà ...thôi  , có ai muốn tự nhận mình xấu đâu ạ , cái tôi của mỗi người cực kỳ lớn , theo em được biết khi đọc cuốn Đắc Nhân Tâm của Dale Carnegie thì mỗi người đều tự cho mình là trung tâm của mọi người , trong một cuộc khảo sát thì từ mà được mọi người nói nhiều nhất trong mỗi cuộc nói chuyện là từ ( Tôi ) ạ ,lấy một tấm hình chụp rất nhiều người thì người đầu tiên các thím nhìn chính là chính mình đấy các thím ạ , và sau khi CDSHT thì các thím lựa chọn cho mình những đối tượng không phù hợp , ví dụ thím nghĩ mình cũng hơi hơi đẹp gái ,chân dài ...có học bla bla ( khoảng 70 điểm đi ,thím ko tự cho điểm ,mà em ví dụ cụ thể cho dễ tưởng tượng, vì thím chưa có khái niệm về điểm số ,trước khi đọc bài của em ) nên thím sẽ tìm một thím nam : hơi đẹp một tý , cao 1m7 trở lên , body 6 múi ,hơi ăn chơi mà học cũng giỏi ,có xe ga
( theo em thì cũng 70 điểm nốt ) cơ mà vì thím CDSHT nên thím không được như thế đâu thím ạ , thím chưa được 70 điểm ,vì thím chỉ nhìn được mặt tốt của thím mà ko chỉ ra điểm xấu ,chưa kể mặt tốt thím còn tự sướng lên trên nữa và cái thằng mà thím định lựa chọn nó cũng CDSHT lên nó thành 80,90 và nó không yêu người 55 như thím đâu ( sự thật chắc khoảng 55 ) và nó cũng sẽ chọn những thím B có số điểm là C nhưng mà những thím B với số điểm là C thì lại CDSHT đánh giá mình phải cao hơn chút và chọn người điều kiện hơn chút ...v...v và 1 chuỗi F.A ra đời từ đây 
Thật ra những gì em ví dụ ở trên về thang điểm chỉ là tương đối để cho các thím dễ hiểu một chút ,đơn giản ý em là các thím thường tự thấy mình cao hơn so với sự thật , có thể nói các thím đang ở trên mây ( cái này thường các thím nữ là chính , vì sao lại là các thím nữ là nhiều ạ , vì các thím soi gương nhiều hơn , các thím up ảnh lên fb nhiều hơn , khi up ảnh có bao giờ các thím up ảnh xấu không ạ , hay các thím chọn những bức hình đẹp nhất ,những góc cạnh của ánh sáng tốt nhất ( chưa kể xài cả PTS nhé ) và sau những bức ảnh mà chả giống thật ở ngoài tý nào thì 1 cơ số commen : ôi chị yêu xink quá , em ơi ăn gì mà xink thế, bla bla..vv . làm các thím càng ở trên mây nhiều hơn và đơn giản nhất những thím nam khi tán gái thường nói những lời có cánh ,khiến khổ chủ tự thấy mình lâng lâng  vì thế sự thật là nếu muốn thoát khỏi hội F.A thì thím hạ cánh đi , đến lúc rồi đấy .......!!! 

lý do này theo em nghĩ khoảng 70% các thím nhé , người ta nói nhân vô thập toàn , các thím không hoàn hảo thì đừng thìm những gì được gọi là khá hoàn hảo ,cái gì nó cũng phải phù hợp với bản thân mình , ko đẹp trai , tiền ko có , xe bình thường thì đừng cố kiếm da trắng mặt xink chung tình dễ bảo ( đây là ví dụ tương đối nhé ,các thím đừng  em làm gì ).....tất nhiên có thím nữ sẽ nói : em thấy em cũng bt cơ mà ex của em tốt lắm , dz ,hát hay ,đàn giỏi , cao 1m8 , body 6 múi , đi xe tay ga , sao lại thế ạ ,vậy sao giờ ex của thím đâu rồi mà thím vẫn F.A ạ , em xin tặng thím 1 từ gồm 3 chữ cái , mỹ từ : R.A.U ạ , thằng đấy là nông dân ,thím là rau đấy ,nếu thím thích làm rau tiếp thì cứ việc thím nhé . Tất nhiên ko phải tất cả mọi thứ đều theo 1 quy luật nhất định ,nhưng đa số là thế ,nên bài viết này chỉ mang tính tương đối và theo quy luật số đông mà thôi ,em mỏi tay rồi , còn tiếp, tối em xin viết hầu các thím tiếp .... gạch đá em xin nhận ạ  


_ Lý do thứ 2 mà các thím F.A theo em nghĩ là : GATO ạ , GaTo là gì , mời thím gu gờ sớt tiếp hộ em , theo em thì lý do này chiếm khoảng 50% trường hợp F.A , hơi kỳ lạ phải không thím , lý do trước thì 70% lý do này khoảng 50% ,điều đấy chính tỏ là khoảng 50% các thím F.A là vừa CDSHT lại vừa Gato ( theo em thế này còn hơi ít  )

Vì sao F.A lại liên quan đến Gato hả các thím , em xin trả lời , vì các thím kiếm người yêu nhưng lại hay nhìn vào người yêu của bạn bè các thím  ( thím nào ở đây chưa từng như thế dơ tay em xem phát ạ  ) sau đấy thì thím nghĩ : thằng đó or con đó trông cũng bình thường mà bồ nó thì ....abc...xyz..... chả nhẽ mình lại không được như vậy , và kết luận không phải mình ế mà là chưa tìm được người tử tế để yêu , vậy chúc mừng thím , khoảng 40 tuổi ,em hy vọng thím sẽ tìm được người tử tế để yêu 

Không ai từng tắm hai lần một dòng sông , bởi lần thứ 2 dòng sông đó đã không giống như lần trước rồi , trên đời chả có ai là giống ai cả , hơn thua chỉ theo cảm nhận khách quan của bản thân mình, thím lấy gì chứng tỏ mình hơn bạn mình , hay chỉ có thím tự nhận như thế mà thôi , nếu thím hỏi người yêu của bạn thím là bạn thím có gì tốt thì em nghĩ người đó sẽ kể ra một đống điểm tốt của bạn thím , còn thím thì sao ạ , ngay bây giờ , thím viết 1 stt lên fb giùm em , stt đơn giản lắm ( nếu ai là bạn tốt của mình , hãy nói cho mình biết 1 điểm xấu của mình để mình còn sửa , đấy chỉ mới tính tính cách thôi nha thím ,chưa nói đến ngoại hình ) sau stt này em xin khẳng định cái gạch đầu dòng điểm xấu của thím không dưới 5 ngón tay đâu ạ , vậy thím còn Gato nữa không ? 

Có thím đọc đến đây có thể sẽ nói rằng , em không CDSHT cũng chả Gato ,cơ mà em không có tình cảm thì làm sao em yêu được ,nên em vẫn F.A, cái tình cảm của thím cũng xuất phát từ nhu cầu của thím mà thôi ( có thím thì thích gái xink , thím thích gái thông minh, vui tính , thím thích gái học giỏi ...bla bla.... tương tự nếu thím là con gái nhé  ) khi gặp những kiểu người mà thím thích đương nhiên thím sẽ có tình cảm , trái tim sẽ rung động.. mà thím đã CDSHT và Gato nên thím không minh mẫn và cái nhu cầu này nó vượt quá khả năng của thím rồi ạ , những đứa có khả năng tạo ra tình cảm cho thím ( phù hợp với yêu cầu của thím ) thì nó cũng chả thèm yêu thím ( sry hơi phũ nếu thím đang đọc là gái  ) vậy nếu muốn hết F.A thì thím xin chữa 2 bệnh trên đi nhé ,nếu không thím có thể tiếp tục mơ mộng và........forever alone 

Đương nhiên những gì em nói chỉ là theo số đông ,không phải là tất cả ,những trường hợp đặc biệt cũng có ,nhưng xác suất thấp , giống như trong phim hàn vậy , lọ lem xấu xí toàn được yêu hoàng tử đấy thui , những thím xem phim hàn xẻng nhiều chắc cũng biết , cơ mà chỉ có trong ....phim thôi các thím , cứ mơ đi , rồi sẽ đến lượt mình , bên Hàn thì có chứ ở Việt Nam chỉ có Nông Dân thôi , không có Hoàng Tử đâu các thím , bài viết của em dành cho cả nam lẫn nữ ,không mang tính đả kích ai cả mà chỉ phân tích theo tâm lý số đông hiện nay mà thôi , các thím cũng có thể thấy chính bản thân mình hoặc bạn bè mình trong đấy,có thím hiểu ,có thím không hiểu , mà đôi khi hiểu rồi cũng chả biết làm thế nào để khác vì ai chả thấy mình là nhất ,ai chả hay Gato với bạn bè mình ,các thím đọc xong rồi ,cảm nhận thế nào là tùy 

Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2012

Chỉ vì tôi không đẹp trai, con nhà giàu?

Thật không ngờ tình cảm quen nhau gần năm nay không bằng người em vừa mới quen chỉ 1 tuần. Tất cả chỉ vì người ta đẹp trai, nhà giàu hơn tôi…
Tôi là thằng con trai mới lớn bình thường như bao teen boy khác. Nhà tôi không phải giàu có nhưng cũng đủ để cho tôi ăn xài, khuôn mặt tôi không được đẹp trai, chỉ là có nét dễ nhìn thôi.

Tôi quen biết em trong một dịp tình cờ. em là em gái của thằng bạn tôi. Tôi bị ấn tượng về em khi vừa gặp lần đầu tiên: dáng cao ráo, da trắng, mặt dễ nhìn. Với thời đại bây giờ, khi con người ta muốn làm quen với nhau thì có rất nhiều cách để họ liên lạc, tìm hiểu. Từ xin số điện thoại, nhắn tin sms, chat yahoo… Tôi với em cũng không là ngoại lệ. Tìm hiểu nhau sau một thời gian dài, tôi và em bắt đầu trở thành người yêu của nhau.

Yêu nhau như bao cặp tình nhân khác, có vui, buồn, giận hờn cãi vã… Nhưng thời gian đầu yêu em là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với tôi. Tôi bị lệ thuộc vào thời gian biểu mà tự mình đặt ra: Sáng ngủ dậy việc đầu tiên là nhắn tin sms cho em, trưa đi học vào lớp online yahoo bằng điện thoại chat với em, tối về nhà ngồi vào máy là pm với em liền. Hôm nào tôi thức trễ, sáng mở mắt ra đã thấy sms của em. Thực sự tôi cảm thấy ấm ấp vô cùng. Tôi cảm thấy yêu em và cũng cảm nhận được tình yêu của em dành cho mình.

Yêu như thế được một thời gian, chúng tôi hoàn toàn không đi chơi mà chỉ “yêu” qua chiếc điện thọai và máy vi tính, lý do là: “Em còn nhỏ, ba mẹ khó chưa cho quen người yêu”. Em bảo tôi đợi em 2 năm, khi em lớn rồi sẽ đi chơi như bao đôi trai gái khác, Tôi chấp nhận lý do của em vô điều kiện. Nhưng dường như không gặp mặt nhau đã trở thành 1 trở ngại lớn , rồi tình cảm bắt đầu mờ nhạt dần.

Một lần tôi và em giận nhau, tôi vào nick yahoo của em thì vô tình đọc được những dòng em chat với bạn, nội dung là em đã thích 1 người con trai khác cùng trường em. Lúc đó tôi như chết lặng, trời đất như quay cuồng trước mắt. Không thể tưởng tượng nổi, chỉ trong khoảng thời gian cãi nhau vài ngày mà em đã đến với người khác. Thêm vào cái lý do nhà em khó, vậy tại sao em lại quen một người khác sau lưng tôi?

Tôi gục ngã, đau khổ, tôi đề nghị chia tay. Em bắt đầu níu kéo, em khóc lóc xin lỗi, làm đủ mọi cách để tôi phải siêu lòng. Và tôi thật sự đã không thể cứng rắn trước em, tôi mở lòng mình đón nhận em một lần nữa. Thời gian sau đó em đối xử rất tốt, quan tâm tôi như lúc mới yêu, tôi nghĩ thầm trong lòng rằng tôi đã thay đổi được em.



Em ngang nhiên kể với tôi về bồ mới giàu có và đẹp trai hơn

Nhưng nào ngờ tôi đã tin em mù quáng, để rồi mùa hè này em lại làm tôi sụp đổ thêm lần nữa. Em đi học hè và lại quen với 1 thằng con trai cùng trường , em khoe với tất cả bạn bè em là mới quen được anh “đẹp trai, nhà giàu và đại gia” lắm. Em còn ngang nhiên kể với tôi rằng em và thằng đó ôm hôn nhau trong trường. Tại sao em có thể đối xử quá đáng với tôi như vậy? Tôi vì quá yêu mà bịt mắt lại xem như không hay biết gì, mặc cho em quen với người khác. Rồi đến lúc em quá đáng hơn nữa, em bảo tôi vào nick Yahoo của em xóa hết tất cả những gì từ trước giờ tôi với em đã chat, vì em đã đưa mật khẩu cho thằng đó. Em sợ nó vào sẽ đọc được và phát hiện em quen với tôi.

Tôi cũng chịu đựng, tôi làm theo lệnh em như 1 cỗ máy, chính tay mình ngồi xóa những gì chat với người yêu vì sợ bạn trai của người yêu đọc được. Thử hỏi xem trên đời có ai buồn cười như tôi không?? Thế rồi tôi cũng nhận ra mình đang mù quáng một cách ngu xuẩn. Tôi đề nghị chia tay, em im lặng, và đáp lại tôi bằng một tin nhắn: “Nếu anh tốt toàn diện thì em có cần quen người khác không? Em quen người khác cũng là tại anh đấy”…

Lỗi tại tôi sao? Lỗi tại tôi không “đẹp trai, con nhà giàu, đại gia” như thằng em mới quen? Tôi thật không ngờ tình cảm quen nhau gần 1 năm nay không bằng người em vừa mới quen chỉ được 1 tuần ? Uổng công từ đó tới giờ tôi luôn đặt hết tình cảm vào em. Thật quá đau lòng…

Giờ tôi biết trách ai đây? Trách ba mẹ vì sinh ra tôi không được đẹp trai hay trách gia đình tôi vì không giàu có, không cho tôi được cái mác đại gia? Mọi người hãy cho tôi biết tôi phải làm gì đây? Không có em, tôi thức trắng nhiều đêm trong khổ sở vật vã. Dù biết tính em như vậy nhưng tôi còn yêu em nhiều lắm. Tôi có nên níu kéo hay để em vui bên người mới? Mọi người hãy giúp tôi!

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

Đọc xong sẽ giúp bạn nhận ra nhiều.

Câu chuyện 1 :

Tình yêu ...

Cũng giống như đôi giày vậy!

Chiếc đẹp thì không đi vừa. Chiếc vừa thì không phải đẹp nhất.
.
Hãy chọn cho mình đôi vừa chân và hợp với bạn. Chứ đừng chọn đôi đẹp nhất mà không vừa chân.

Vì.....chân bạn sẽ đau và không thoải mái.

Yêu hoàn hảo 1 người chứ đừng tìm một người hoàn hảo để yêu.

Câu chuyện 2 :

Có một cô gái trẻ chuyển nhà mới, cô phát hiện hàng xóm nhà mình là một phụ nữ nghèo goá chồng, sống với hai đứa con nhỏ.
Một ngày nọ, khu phố bị mất điện đột ngột. Cô gái trẻ phải dùng nến để thắp sáng. Một lát sau, có tiếng gõ cửa. Hoá ra là đứa bé con nhà hàng xóm. Nó hồi hộp hỏi: "Cô ơi cô, nhà cô có nến không ạ?"
Cô gái trẻ nghĩ: " Nhà nó nghèo đến mức nến cũng không có mà dùng ư? Cho nhà nó một lần, lần sau lại sang xin nữa cho mà xem!" Thế là cô gái xẵng giọng: "Không có!"
Đúng lúc cô định đóng cửa lại, đứa trẻ nhà hàng xóm nghèo mỉm cười nói: "Cháu biết ngay là nhà cô không có mà!" Nói xong, nó chìa ra hai cây nến: "Mẹ cháu với cháu sợ cô chỉ sống có một mình, không có nến nên bảo cháu mang nến sang cho cô dùng tạm."

Câu chuyện 3 :

Giả sử bạn đang bỏ phiếu cho người lãnh đạo thế giới.
Dưới đây là sự thật đời tư của 3 ứng cử viên đang dẫn đầu số phiếu

Ứng cử viên A: Đã từng có những vụ bê bối về chính trị, mê tín dị đoan, rất tin vào thuật chiêm tinh, có đến hai tình nhân. Hút thuốc nhiều và uống 8 đến 10 ly rượu mạnh vào mỗi ngày.

Ứng cử viên B: Hai lần bị đuổi việc, ngủ đến tận trưa mới dậy, đã từng dùng thuốc phiện khi còn là sinh viên, uống rượu như uống nước.

Ứng cử viên C: Là anh hùng chiến tranh của một đất nước, ăn chay trường, không hút thuốc, thỉnh thoảng chỉ uống 1 ly bia và không có bê bối tình ái nào.

.
.
.

Bạn chọn ai lãnh đạo thế giới?

Ứng cử viên A: chính là Franklin D.Roosevelt, tổng thống Mỹ

Ứng cử viên B: là * Winston Churchill anh hùng dân tộc của nước Anh

Ứng cử viên C: Adolf Hitler, người đưa cả thế giới vào chiến tranh thế giới thứ hai, ra lệnh giết người không run sợ, dzậy mà... ăn chay trường, không hút thuốc, thỉnh thoảng chỉ uống 1 ly bia và không có bê bối tình ái nào ...

Ngạc nhiên hok nào , sự việc nhiều lúc không đơn giản như ta tưởng !

Câu chuyện 4 ( chuyện dài nhất :) ):


1 bài học trong cuộc sống
Có một anh chàng tên là Tiếc, mới 15 tuổi, anh ta yêu một cô nàng cùng tuổi. Bố mẹ của anh chàng này biết, họ tìm cách ngăn cản mối tình đó. Họ cấm anh ta ra khỏi nhà, họ chửi mắng, thậm chí là đánh đòn anh ta.

Chàng Tiếc căm ghét bố mẹ mình, anh coi họ như kẻ thù và tìm mọi cách đối phó với họ. Anh ta thấy tình yêu bị cấm đoán thật là một cơn ác mộng, anh ta ước được dắt tay cô nàng đến một nơi nào đấy ko có bố mẹ mình, để cả 2 tận hưởng hương vị của tình yêu.

1/ Cho đến một ngày, cô nàng kia bỏ anh ta ra đi, anh chàng khổ đau vật vã. Lúc này anh ta bỗng thấy rằng, tình yêu, dù trong điều kiện bị cấm đoán, vẫn còn hạnh phúc vì mình còn được yêu, còn được sở hữu người mình yêu.

Lại đến một ngày kia, cha mẹ anh ta qua đời trong một vụ tai nạn. Trời đất như sụp đổ, anh ta ngơ ngác choáng váng. Lúc này, anh nhận ra rằng, lúc còn bố mẹ thật hạnh phúc bao nhiêu. Anh ta ước được bố mẹ chửi mắng, đánh đòn, cấm đoán tình yêu… Lúc này với anh ta, tất cả những cái đó đều là hạnh phúc.

Hàng xóm và họ hàng thương tình, cùng nhau đóng góp tiền của giúp đỡ chàng Tiếc. Nhờ có sự giúp đỡ đó, chàng Tiếc theo học được đến hết cấp 3. Nhưng trong suốt quãng thời gian ấy, ko lúc nào là chàng ta không nghĩ về quá khứ. Đối với chàng, quá khứ đó thật hạnh phúc và ngọt ngào. Chàng ta coi cuộc sống của mình hiện giờ là địa ngục.

2/ Hết cấp 3 Tiếc phải nghỉ học. Để có tiền sinh sống, Tiếc xin làm công nhân cho một công trường xây dựng.

Công việc nặng nhọc vất vả, ăn mặc bẩn thỉu, bát cơm phủ đầy cát và ngủ trong những chiếc lán tồi tàn dột nát, khiến Tiếc nghĩ rằng mình thực sự đã bước vào đường cùng của sự khốn khổ. Chàng ta thấy nhớ da diết quãng thời gian mình còn học cấp 3, nó trở nên ấm áp và yên bình biết bao nhiêu. Tiếc sống cuộc đời khốn nạn của một người thợ suốt 3 năm liền.

3/ Một ngày kia, trong lúc kéo dây tời cho thang máy, Tiếc bị buồng thang rơi ngay sát người. Chàng ko chết nhưng một cánh tay và một bên chân đã đứt lìa, bị buồng thang đè cho bẹp dí. Tiếc đã trở thành người tàn phế.

Nhận một khoản tiền bảo hiểm, Tiếc về quê sinh sống. Chàng chuyển qua nghề bán cá ở chợ gần nhà. Cái nghề mà chàng luôn cho là “tanh tưởi, bẩn thỉu và chỉ dành cho đàn bà”. Dưới sức ép của họ hàng trước việc thờ cúng về sau, Tiếc cưới một con vợ thuộc loại ma chê quỷ khóc, lại còn gù lưng, bướu cổ, bán tôm ở quầy bên cạnh. Trong vòng 3 năm, họ đẻ liền 3 đứa con.

Tàn tật và đông con, gánh nặng kinh tế khiến gia đình họ trở nên nghèo khó. Trong 3 năm này, ko đêm nào Tiếc ko mơ thấy mình trở về là một chàng công nhân khỏe mạnh tự do ở công trường xây dựng, Tiếc tưởng tượng mình đang đu trên những sợi dây cheo leo để sơn cho những tòa nhà cao tầng, hay đang bắt những viên gạch do đồng nghiệp ném từ dưới lên, những đêm chơi tá lả với các bạn cùng “lán”, hay những cái liếc mắt của các cô bạn “đồng nghiệp” tuy ko xinh nhưng khỏe mạnh và yêu đời. Ôi, cuộc sống lúc ấy mới bay bổng, lãng mạn và sung sướng làm sao. Tiếc thấy tởm lợm cái con vợ xấu tàn xấu tật và lúc nào cũng có mùi tôm ươn của mình. Lắm lúc chàng chỉ muốn tát cho nó một cái cho chết cụ nhà nó đi. Chàng luôn nghĩ rằng nếu có ai khổ hơn mình nữa thì thật vô lý.

4/ Con vợ kinh tởm của Tiếc rồi cũng tèo vì bệnh tật.
Ba năm tiếp theo, một mình Tiếc cáng đáng, lăn lộn nuôi 3 đứa con thơ lúc nào cũng gầy rạc vì thiếu ăn. Cả gia đình làm bạn với cái đói triền miên ko dứt.

Giờ đây, mỗi khi nhìn lên bàn thờ, thấy di ảnh của con vợ giặt dẹo, Tiếc ko thể nào kìm được nước mắt. “Ừ, con đấy nó tởm lợm và xấu xí thật đấy, nhưng nó chả bao giờ cãi mình lấy một câu, nó luôn nhường nhịn và nhẫn nhục mỗi khi mình nổi cơn điên, đá thúng búng nia, giận cá chém thớt…, nó cực kỳ chịu khó, thức khuya dậy sớm, tảo tần vất vả kiếm tiền lo cho cái gia đình do mình làm chủ. Đến lúc mắc bệnh nó cũng * dám nói với ai, cũng ko đi khám sợ tốn tiền, mà âm thầm chịu đựng…” – Tiếc nghĩ.

Chàng thấy thương con vợ bẩn của mình quá. Tiếc hối hận vì lúc nó còn sống chàng đã đối xử với nó quá khốn nạn. Chàng ước được quay về quãng thời gian 3 năm trước để mình có thể sửa chữa sai lầm, để mình có thể nói với con vợ bẩn một lời xin lỗi và nói với nó rằng: “Anh yêu em!”.

Ko ngày nào mấy đứa con rách của Tiếc ko thấy bố ngồi trước bàn thờ mẹ chúng nó mà lẩm bẩm một mình. Có đứa còn nghe bố nó nói rằng, quãng thời gian mà mẹ nó còn sống là quãng đời hạnh phúc nhất của bố nó.

5/Khi các con Tiếc đã đến tuổi đi học, một lần nữa bất hạnh lại ập xuống đầu chàng. Gánh nặng cuộc đời đã xin của Tiếc đôi mắt. Chàng trở thành người mù, quanh năm làm bạn với bóng đêm. Lũ trẻ ko đc đến trường, chúng lang thang đứa thì đánh giầy đứa thì ăn xin, đứa bán báo kiếm tiền nuôi thân và nuôi người cha bệnh tật. Tiếc nguyền rủa cái cuộc đời *** nướng của mình. Tiếc nhận thấy rằng, dù trước kia có tàn tật, nhưng chàng còn đôi mắt, còn ánh sáng, chàng còn có thể nỗ lực, còn có thể cố gắng, còn biết mình sẽ phải làm gì và biết mình đang làm gì.

Giờ thì hết rồi, trước mặt Tiếc chỉ là một màn đêm tuyệt vọng. Ôi, hạnh phúc thay cho những lúc còn đôi mắt. Cay đắng, Tiếc ngẩng mặt lên chửi: “Đ.m thằng trời, mày có thù * gì với bố mày mà mày ác thế hả con!!!”.

Người ta đưa Tiếc vào cái chỗ vót tăm dành cho người mù. Tại đây, Tiếc quen được một người đàn bà bằng tuổi mình, bị mù từ năm 16 tuổi. Nàng kể cho Tiếc biết, ngày xưa nàng vốn là một cô gái xinh đẹp, cũng chỉ vì yêu đương lăng nhăng mà bị người ta ghen tuông, tạt a xít vào mặt, cướp mất dung nhan và đôi mắt của nàng. Nàng sống cuộc sống của phế nhân từ thuở đó đến giờ… Tiếc hỏi tên, nàng bảo nàng tên Nuối.

Tiếc ngẩng mặt lên trời, cười thật to, cười như điên dại. Nàng hỏi vì sao cười. Tiếc trả lời:

“Tôi cười vì hai lẽ. Thứ nhất tôi cười bản thân tôi ngu. Thứ 2 tôi cười vì sung sướng.”.

Nàng hỏi: “Ngu sao thì tôi ko biết, chứ anh vừa què quặt vừa mù lòa, có gì sung sướng mà phải cười?”

Tiếp trả lời:

“Cô ạ, nếu chia cuộc đời tôi ra làm 5 giai đoạn, thì trong cả 5 giai đoạn ấy không có giai đoạn nào là tôi không hạnh phúc cả. Có điều, tôi chỉ nhận ra hạnh phúc khi hạnh phúc ấy đã rời bỏ tôi. Khi tôi sống ở giai đoạn 2, tôi cho rằng mình đang bất hạnh và tôi nghĩ giai đoạn 1 mới là hạnh phúc. Khi đến giai đoạn 3 tôi lại nghĩ tôi đang đau khổ còn giai đoạn 2 thật hạnh phúc. Tương tự với giai đoạn 4 và giờ là 5. Tôi luôn hạnh phúc nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc, chỉ bởi vì tôi không chịu quý những gì tôi đang có. Tôi luôn nghĩ về quá khứ mà ko chịu nâng niu hiện tại, để đến khi hiện tại trở thành quá khứ thì tôi lại điên cuồng vì tiếc nuối.

Đến giờ, nhờ có cô mà tôi nhận ra một điều, đó là hạnh phúc hay bất hạnh ko phụ thuộc vào hoàn cảnh, số phận mà phụ thuộc vào cách ta định nghĩa nó. Nhờ có cô mà tôi nhận ra rằng mình đã có một cuộc đời thật hạnh phúc và may mắn. Hiện giờ, tôi cũng đang rất may mắn, ít nhất là so với cô. Tôi có một mái nhà với 3 đứa trẻ và lòng hiếu thảo của chúng. Ai biết được tương lai xảy ra điều gì, nhưng tôi cứ tận hưởng hạnh phúc của hôm nay đã. Quá khứ đã qua rồi, tương lại chưa tới, chỉ có hiện tại mà thôi!!!”

Trong tâm trạng hưng phấn, Tiếc nói nốt một câu với nàng trước khi bắt tay vào công việc:

“Tôi có một điều muốn cho cô biết. Hẳn cô còn nhớ mối tình đầu của mình? Nhớ anh chàng Tiếc của ngày nào chứ? Vâng, thưa cô, tôi chính là Tiếc đây cô ạ, là anh chàng mà ngày xưa cô đã bỏ rơi để theo người khác. Ngày đó cô làm tôi đau khổ quá, nhưng giờ đây, cũng chính cô giúp tôi thấy lại được ý nghĩa của cuộc đời, thấy rằng tôi là người hạnh phúc nhất!!!”

Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

Bánh tráng trộn không thể bỏ đường ???

Ngày thứ 1

_Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh tráng...
_ Dạ, có ngay!
_ Đừng cho khô....đừng cho trứng...chỉ bánh tráng không thôi!

Ngày thứ 2

_ Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh tráng...
_ Dạ,không khô.không trứng,bánh tráng không thôi, đúng không anh?
_ Dạ, ừh...oh..ừm

Ngày thứ 3

_ Chị ơi...
_ Dạ, bánh tráng của anh đây
_ Ơ....dạ.....sao nhanh vậy
_ Hì, em làm sẵn cho anh mà, em biết thế nào anh cũng ghé, hì hì....
_ ........cám ơn chị...
_ Anh này, đừng gọi em bằng chị nữa, em mới 19 tuổi thôi, chắc là nhỏ hơn anh rồi, đúng không?
_Ừh, ùm, tôi 21....
_ Hì, vậy 2 đứa mình gọi nhau là anh em nha, anh không được từ chối đó!!
_ Tôi...tôi...
_ Tôi cái gì? Grừ ư ư ư
_ Ừh, ừh anh biết rồi

Ngày thứ 4,

vẫn thế.... vẫn 1 bịch bánh tráng không khô.....không trứng

Ngày thứ 5, nó đi ngang qua nhỏ, nhưng không dừng lại, nhỏ trông thấy, gọi với theo

_Anh ơi!

Nó vẫn chạy

_ Anh gì ơi

Chắc nó không nghe....

_ Anh không dừng lại là em giận đó......( nhỏ hét to)

Kétttt tiếng phanh xe, nhỏ chạy tới nó.

_ Anh sao vậy, không thích ăn bánh tráng của em nữa à?
_ Anh...anh
_ Nói mau!!!! ( nhỏ chống nạnh.....mắt nổ lửa)
_ Anh xin lỗi, hôm nay anh định ăn bánh giò ....trừ cơm ....
_ Cái gì ? vậy mọi hôm là anh ăn bánh trán trừ cơm đó hả ( nhỏ trợn mắt ngạc nhiên )

Nó gật đầu nhẹ nhàng ... thì ra là vậy .. nó không lấy trứng ... không lấy khô là để đuợc them phần bánh tráng !!!

_Xem nào , hôm nay thúng bánh giò của anh còn nhiều thật .... Haiz ... thôi đuợc rồi anh đợi em 1 xíu , không đựoc bỏ đi đó ... hứ .

Chốc lát sau nhỏ quay lại với 1 bịch bánh tráng trên tay , đặt vào giỏ xe nó .

_Đây ,của anh đây, giữ lấy đi .

nó ấp úng

_ nhưng .... Anh ....
_ Anh yên tâm đi ... em không cho không anh đâu ! em trao đổi với anh đó .

Nói rồi nhỏ lấy trong thúng ra 1 cái bánh giò đi thẳng về chỗ bán bánh tráng của mình , nó ngoái nhìn theo nhỏ , nhìn rất lâu ... về tới nhà , nó đặt lưng xuống nền , nó suy nghĩ về nhỏ , sao nhỏ tốt với nó vậy , nhó chỉ là 1 thằng bán bánh giò thôi mà ??? và rồi nó lại nghĩ khác , chắc nhỏ không tốt với nó đâu , tại nhỏ cũng lấy của nó 1 cái bánh giò mà ..... chắc nhỏ thèm bánh giò thôi ... nó mở bịch bánh tráng hôm nay nhỏ đưa cho nó , hôm nay bịch bánh tráng to thật , có cả trứng , cả khô ... bịch bánh tráng ngày thứ 5 ngon thật !!!

Vẫn cứ thế , vẫn là những cuộc gặp mỗi tối , vẫn là những bịch bánh tráng do chính tay nhỏ làm , và chưa 1 lần trong suốt 1 tháng qua nó bỏ lỡ món bánh tráng đặc sản của nhỏ .

_ Anh nè , hôm nay anh bán tốt không .
_ ừh , anh bán cũng đuợc .
_ hì , anh nè , anh giữ cái này đi xíu về nhà rồi hãy mở nó ra .

Nhỏ đưa cho nhó 1 cái hộp đuợc gói kỹ càng . Nó tò mò lắm trên suốt đọan đuờng nó cứ mong về tới nhà thật nhanh để mở cái hộp đó ra ... và dĩ nhiên cái điều nó mong muốn đã đuợc thực hiện . Nó trố mắt nhìn , trong hộp là 1 cái nón kết màu đen , rất đẹp , đi kèm với 1 tờ giấy " anh nè , 1 tháng rồi kể từ ngày anh và em quen nhau , vậy mà em vẩn chưa biết tên anh là gì , không biết nhà anh ở đâu , gia đình anh như thế nào ? .. anh đừng hiểu lầm những cậu hỏi của em nhé , em chỉ muốn biết thôi ... và em hy vọng ngày mai em được thấy anh đội chiếc nón của em tặng ... à mà em tên Vy , tên đẹp đó nha .... Hihi " . Nó cầm chiếc nón lên mân mê , lần đầu tiên trong đời nó đuợc 1 ngừoi tặng quà , nó đuợc 1 ngừoi hỏi thăm , nó đuợc 1 ngừoi quan tâm và lần đầu tiên trong đời nó đuợc quyền nghĩ về 1 ngừoi , đựoc quyền nhớ về 1 ngừoi ... điều mà nó chưa bao giờ nghĩ tới .

Ngày hôm sau , nó vẫn ghé gặp nhỏ , vẫn như mọi ngày , vẫn là 1 bịch bánh tráng không trứng , không khô , theo ý nó . Hôm nay nhỏ bới tóc cao lên lộ rõ cả 1 không mặt trắng ngần , trông nhỏ thật đẹp, rất đẹp , chưa bao giờ nó nhìn nhỏ lâu và kĩ như thế , hôm nay nó cho phép mình đuợc cái quyền ngắm nghía nhỏ ...

_ Anh kia ...

Nó giật mình

_ nhìn gì thế ?
_ Anh ... Anh ...
_ Hôm qua có đọc lá thư của em không ?
_ có ....
_ Vậy sao không thấy anh làm theo ? nón của em đâu ? ( nhỏ chống nạnh ... mặt nhăn nhó )

Nó rút vội chiếc nón từ trong cái cặp đeo phía trước , nó tháo cái nón đang đội trên đầu và đặt chiếc của nhỏ lên ngay ngắn .

_ Anh sao thế , sao giờ mới đội ???
_ Anh sợ nó dơ ... anh sợ nó mau cũ ...
_ Grưuuuuu .... Anh ngốc thế ... từ ngày mai ... ngay khi bắt đầu đi làm anh phải đội nó lên nghe không ?
_ ừh òh .. anh biết rồi , còn cái này là của em đây , anh về nhé !

Nó đặt lại trên bàn 1 tờ giấy , nhỏ biết đó là câu trả lời của nó giành cho nhỏ , nhỏ lật vội ra ,sau khi nó đã đi khuất : " Anh tên Nam , anh ở miền tây , lên đây ở trọ từ năm 14 tuổi rồi , anh ở chung với 1 thằng bạn ở khu Bàu Cát , Tân Bình . ba mẹ anh mất trong 1 trận lũ cách đây 7 năm rồi , giờ anh chỉ còn 1 mình , anh cám ơn về cái nón , nó đẹp lắm ..." . Nhỏ đọc xong , như có vết gợn trong lòng nhỏ , nhỏ cảm thông cho hoàn cảnh nó ....

Nó và nhỏ vẫn thế , vẫn là những quan tâm , chia sẻ . Đối vói nó và nhỏ khoảng thời gian mà 2 đứa gặp nhau là khoảng thời gian quý nhất trong ngày của nó và nhỏ . Nhỏ vẫn đợi nó nơi gốc đường quen nơi nhỏ ngồi bán , dù có những đêm nó về rất trễ , nó vẫn thế vẫn chạy nhanh về mỗi khi xong việc , nó tranh thủ từng giây từng phút . Đêm nay , đêm thứ 50 , đêm mà bầu trời trút xuống mặt đất cơn mưa nặng hạt , nó hì hục đạp chiếc xe lạch cạch , nó đang gồng mình hết sức để chống lại những cơn gió ngựoc chiều ... 11h khuya , hôm nay là ngày nó về trễ nhất , nó đi ngang góc đuờng quen ấy nơi nhỏ vẫn hay ngồi đợi nó . Nhưng hôm nay sao vắng lặng , có lẽ trời mưa to , và nó lại về trễ nên nhỏ đã dọn hàng rồi . Nó không trách nhỏ , nhưng guơng mặt nó hiện lên 1 nỗi buồn sau lắng ...

_ Anh Nam .....

Tiếng của nhỏ !!! nó mừng rỡ quay lại .. đúng là nhỏ rồi , nhỏ đi ra từ 1 gốc cây gần đó trên tay là 1 bịch bánh tráng .

_ Sao anh về trễ vậy ?
_ Xe anh bị hư , trời mưa vậy sao em không vào nhà ?
_ Em muốn gặp anh ...
_ Mai mình vẩn có thể gặp mà ?
_ Nhưng hôm nay .. em nhớ anh ...

Nó không biết nó có nghe lầm lời nhỏ nói không ... ừ thì cứ cho là nó nghe lầm đi ...

_ Anh có nhớ em không ?

Nhỏ hỏi ! lần này thì nó chắc chắn nó không nghe lầm , nhỏ đang hỏi nó , nó phải trả lời sao đây , phải trả lời thế nào đây ???

_ Anh không nhớ em hả ? nhỏ hỏi tiếp
_ Vậy thì em đi vào !

Nó giật mình

_ Vy ........ anh nhớ ... em !

Nhỏ nhìn nó , ứa nứoc mắt , nhỏ cừoi . Nó cảm nhận đuợc hơi ấm từ nhỏ , dù nó và nhỏ cách nhau gần 2m . Lần đầu tiên nó đuợc công khai nói nhớ 1 ai đó , hạnh phúc thật .!

_ Vậy ,,, anh có ... yêu ... em không ? ( nhỏ ấp úng hỏi )
_ Vy ... sao em hỏi vậy ?
_ Em muốn nghe anh trả lời ?
_ Nhưng .... Anh chỉ là 1 thằng bán bánh giò , anh không dám trả lời câu hỏi đó em à , anh sợ .........
_ Em không quan trọng diều đó , emc chỉ muốn biết anh có yêu em không ?
Nhỏ lại nhìn nó , lại ứa nứoc mắt , nhỏ bấu chặt mình lại , đợi câu trả lời từ nó .
_ Anh ... Anh ... Anh yêu Em ...
_ MÀY MƠ À !? ( 1 giọng nói lạ )
_ ủa , má , má đi đâu đây ?
_ Mày im đi ... con ranh .
_ Thì ra là mày , mày là thằng suốt 2 tháng qua liên lạc với con gái tao , mày đang mơ à , mày yêu con gái tao à , ngay cả trong mơ tao cũng cấm mày không được nghĩ về con gái tao, MAỲ KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH , thằng nhãi à !
_ Má , sao má lại nói với ảnh như vậy , ảnh đâu có lỗi gì ?
_ Tại sao tao không đuợc nói với nó như vậy , lỗi gì à , lỗi vì nó nghèo , lỗi vì nó không có cả 1 cái áo liền vai , 1 đôi dép liền đế ...
_ MÁ

Bốp ..

_ Đi vào nhà ngay.... , còn mày , tao cấm mày không đuợc gặp con gái tao nữa , nếu mày thuơng nó thì hãy để nó yên đi , tao van mày đấy , thằng nhãi ạ !

Bà ta nắm lấy tay nhỏ lôi xềnh xệch vào con hẽm tối , nhỏ ngoái nhìn nó , nó thấy rõ những giọt nứoc mắt đang giàn giụa trên gương mặt nhỏ ...giữa màn mưa nó cảm thấy hiu quạnh quá , nó không còn đủ sức để đạp chiếc xe bánh giò về nhà nữa , nó khụy xuống , nó cảm nhận cái đau xé lòng từ con tim nó , 1 con tim lần đầu biết yêu , nó tự đặ câu hỏi cho chính bản than mình " ừ , đúng rồi mày lấy tư cách gì mà yêu con gái ngừoi ta , dù là trong mơ cũng không đuợc Nam à !"

1 ngày , 2 ngày ... 1 tháng nó đã không gặp nhỏ , cái nỗi nhớ chất chồng theo thời gian , nó đã dặn với lòng là không đuợc nghĩ về nhỏ nữa nhưng sao khó quá , bây giờ nó rất muốn nhìn thấy nhỏ , dù là ở xa thôi củng được mà ... Nghĩ là làm , hôm nay nó đi ngang con đường quen thuộc ấy , nó chọn 1 vị trí có tầm nhìn tốt , nó huớng về góc đuờng ấy nơi nhỏ thuờng đợi nó , nhưng sao hôm nay không thấy nhỏ , cũng không thây gian hàng bánh tráng của nhỏ , thay vào đó là 1 ngừoi bán trái cây , 1 tiếng , 2 tiếng , 3 tiếng nó chờ nhỏ .... Nó bạo gan đi về phía góc đuờng đó ..

_ Cô ơi , cô bán ở đây lâu chưa ạ ?

Nó hỏi người bán trái cây

_ À , mới đuợc 1 tuần thôi cháu à
_ Vậy cô có biết bé Vy bán bánh trán không cô ?
_ Biết chứ , nó là hàng xóm cô mà , cả tuần nay nó tất bật ở nhà , nghe đâu ba nó bệnh , nếu không có tiền phẫu thuật sẽ chết ... haiz . ... số con bé khổ ... ba nó mà chết đi thì không còn ai yêu thuơng , che chở nó nữa ....

Nó trầm ngâm , suy nghĩ , rồi lại nói ...

_ Thế cô có biết ba Vy phẩu thuật cần bao nhiêu tiền không , rồi nhà Vy ở đâu ạ ?
_ khoãng 4,5 chục triệu gì đó , nhà Vy à , cuối con hẻm quẹo phải là tới .
_ Cháu cám ơn ạ.

Nó rời góc đường , mà lòng nặng trĩu , nó không nghĩ cái nghèo lại có tội đến vậy . Ngày hôm sau nó tìm nha Vy , 1 ngôi nhà nhỏ , khuất cuối con hẻm .

_ Cháu chào cô !

Giọng nó run run

_ Thằng nhãi ai cho mày vào nhà tao ?
_ Anh Nam /,,,,,,,,,

Tiếng nhỏ lảnh lót , mắt nhỏ sang lên . Nó nhìn nhỏ , mà lòng quặng thắt , cái cơn nhớ nhung đeo bám nó suốt bấy lâu nay duờng như tan biến , nó muốn ôm chặt nhỏ vào lòng , muốn nói bao lời yêu thuơng , nhưng nào đâu đựoc .!!!

_ Thằng nhải tao hỏi sao mày vào nhà tao , tao cấm mày gặp con gái tao rồi mà .
_ Dạ cháu xin lỗi . cháu nghe ba Vy bệnh nên đến thăm .
_ Tao xin mày , gia đình tao thế nào không liền quan tới mày .
_ Dạ , cháu nghe nói bác phải phẩu thuật thì mới sống đuợc .
_ Ừ , thì sao , mày giúp đuợc gì ?
_ Dạ , đây là số tiền cháu giành dụm dụm trong suốt 7 năm qua ....
_ Mày im đi , mày nghĩ mày đưa nhiêu đó tiền là tao chấp nhận cho mày quen con gái tao à , mày mơ đi thằng nhãi , con gái tao xinh đẹp là để gã tây gả tàu ... tao báo cho mày biết luôn tháng sau là con Vy lấy chồng rồi .

Câu nói đó như con dao 2 lữoi đang cứa vào lòng nó và nhỏ , nhưng nó biết dù thế nào đi nữa thì nó vẫn yêu nhỏ .

_ Nếu thế cháu xin chúc mừng Vy , nhưng đây là số tiền cháu muốn giúp bác trai mau phẫu thuật , nếu không ..... xem như cháu cho bác muợn khi nào bác có thì trả cháu cũng đuợc ạ
_ Mày nói thật chứ ?
_Dạ , thật.
_ Mày có bao nhiêu ?
_ Dạ 32 trệiu .... Cháu biết là không đủ nhưng xin bác cứ nhận .
_ Thôi đuợc rồi khi nào con Vy lấy chồng có tiền tao trả mày , mày về đi ...

Nó ra về , hôm nay nó làm 1 điều tốt giúp nhỏ , nhưng soa nó không vui , đang có cái gì cồn cào trong nó , nó buớc từng bứoc vô hồn ...

1 tháng sau

_ Vy nè , còn 3 ngày nữa lấy chồng rồi mày nhớ ngoan nghe không ?
_ Dạ... nhưng ..
_ Nhưng gì ....
_ Má cho con đi gặp anh Nam 1 lần cuối được không ?
_ Để làm gì ?
_ Con chỉ muốn gặp ảnh 1 lần cuối thôi !
_ Thôi đuợc rồi , dù sao hôm nay cũng có tiền , qua trả cho nó đi , mắc công sau này nó làm khổ mày , mày biết nhà nó không ?
_ Dạ biết , lúc trứoc ảnh có cho con địa chỉ ..

Niền vui và nổi buồn đang xen lẩn nhỏ , vui vì nhỏ sắp gặp đuợc nó , buồn vì có lẽ đây là lần cuối ...nhà nó là 1 dãy phòng trọ ộp ẹp , nó ở căn phòng cuối cùng . Mà sao hôm nay căn phòng đó đông ngừoi vậy , có cả tiếng trống tiếng kèn in ỏi .

_ Anh ơi , đây là nhà anh Nam phải không anh ?
_ ừh , em vào thắp nhang cho nó đi ..
_ Thắp nhang ... là sao anh ?
_ Chứ không phải em đến dự đám ma nó à ?
_ Dạ ..... em không biết ...( giọng run run )
_ Mà em là ai , sao không biết nó chết ?
_ Dạ , em tên Vy , là....
_ Vy ? có phải em là cô gái bán bánh tráng không ?
_ Dạ ...
_ Thằng Nam gửi cho em lá thư này truớc lúc chết .

Mặt nhỏ tái nhạt , nó không tin những gì đang diễn ra .... " Vy nè , anh biết khi em đọc lá thư này thì anh không còn cơ hội gặp em nữa , không còn cơ hội đuợc nhai ngấu nghiến món bánh tráng em làm , bây giờ là nó chỉ là mơ uớc thôi em à . Khoảng thời gian có em , anh thật sự hạnh phúc , chưa ai trò chuyện với anh nhiều bằnng em , chưa ai quan tâm anh nhiều như em , mỗi lần nhìn vào mắt em anh thấy những niềm vui vô tận , anh biết mình chỉ là 1 thằng bán bánh giò , 1 thằng nghèo nát , nhưng tình yêu anh trao em là bất tận , chỉ cần thấy em cừoi thì diều đó đã làm anh hạnh phúc ... và diều cuối cùng .... Anh biết mình không đủ tư cách yêu em trên cỏi đời này .. vậy xin em hãy cho anh yêu em từ nơi mộ sâu đất lạnh .... Em nhé !". Nhỏ đổ sụp , đôi tay nhầu nát lá thư , những tiếng nấc đứt quãng , nhỏ guợng mình ...

_ Sao anh Nam chết vậy anh ?

Nhỏ gạt nứoc mắt chờ đợi câu trả lời .

_ Ừ , nó bị khối u trong ngừoi , nay là tới hạn phải phẫu thuật , nghe đâu nó giành giụm đuợc vài chục triệu , nhưng số thằng này mang kiếp khổ , tháng truớc nó làm mất , không có tiền phẩu thuật ... nằm ở nhà chết .?!

Nhỏ như chết lặng ........ xung quanh khói nhang bay mù mịt , nó u ám như trái tim nhỏ bây giờ, tiếng kèn , tiếng trống lọan nhịp , nó hổn độn như suy nghĩ của nhỏ , nhỏ quay về , đứng lặng nơi gốc đường quen , nơi nhỏ vẩn đợi nó khi trăng lên , nơi nhỏ nhìn thấy từng cái run sợ của nó khi nói yêu nhỏ , dòng ngừoi vẩn tấp nập trôi nhung sao nhỏ đơn côi quá , đang có 1 vết thuơng ở tim nhỏ , nó đang lan ra , cái vết thương ấy không nhức , không rát , không làm ngừoi ta xuýt xoa nhưng sao nó nhói , nó buốt , nó làm ngừoi ta xót xa .........

Ngày hôm sau nhỏ tới đưa tiển nó , nghĩa trang hôm nay lạnh thật , 1 cái hố sâu đựoc đào sẳn , quan tài nó đựoc thả từ từ xuống , nhỏ tiến lại , ngồi cạnh bên , nhỏ lấy trong giỏ ra 1 bịch bánh trán ... Nhỏ lầm bầm " Anh à , em đang thực hiện diều ứoc của anh đây , anh mở mắt ra nhìn em đi , em xin anh đó ....1 lần thôi anh .... Đây ... đây là bịch bánh trán do chính tay em làm theo đúng ý anh đây , không khô , không trứng ....bịch bánh trán này củng giống như tình yêu em và anh vậy phải không anh ? , nó có vi MẶN của muối , vị CHUA của chanh , vị Cay của ớt , và cái khô khan đến khó chấp nhận của từng sợi bánh trán .... Em xin lỗi ... em không thể cho anh đựoc sư ngọt ngào ... bởi vì .. bánh trán trộn ...không thể bỏ đuờng anh à ...." Từng lớp đất dựoc phủ lên quan tài ..... chiều nghĩ trang hoang lạnh , gió thổi từng cơn gợn ngừoi , từng thớ đất xanh lạnh , từng tia nắng cuối chiều héo hắt , nhỏ đứng đó , đứng cạnh " nó ", gần thật gần nhưng sao quá xa ... nhỏ đang khóc,nứoc mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng ngần , những giọt nuớc mắt long lanh , trong sáng . trong sáng như tình yêu nó giành cho nhỏ vậy , chưa 1 lần nắm tay , chưa 1 lần ôm nhau , chưa 1 lần được chạm bờ môi ..... mà sao nó lại cảm thấy ngọt ngào , hạnh phúc